Chương 204: (Vô Đề)

Thịnh Dự nghiêng đầu ra hiệu cho hai võ quan phía sau, hai người lập tức tiến lên bịt miệng người đàn ông, áp giải đến chiếu ngục.

Ông ấy lại liếc nhìn bách tính đang quỳ trên đất, "Bản quan nói đến đây thôi, sau này còn ai dám tung tin đồn nhảm gây chuyện, Cẩm Y Vệ nhất định không tha.

"Mọi người run rẩy sợ hãi, vội vàng đồng ý. Thừa Quang Điện. Tần Qua bẩm báo sự việc bách tính gây rối trên đường phố hôm nay. Tào Nguyên Lộc vui mừng nói:"Điện hạ quả nhiên không nhìn lầm người, Thịnh đồng tri là người chính trực, không bị uy h.i.ế. p dụ dỗ, không bị lời đồn mê hoặc.

Đã vậy còn nguyện ý đứng ra vì điện hạ, sau này nhất định có thể trở thành cánh tay đắc lực của điện hạ."

Tuy Thái tử chưa từng gặp người này, nhưng hắn biết ông ấy văn võ song toàn, rất được Tiên đế trọng dụng. Nếu năm xưa xu nịnh theo đuôi, chuyển sang phục vụ Thuần Minh Đế, khả năng giờ này đã sớm trở thành một đại thần đạt đến đỉnh cao của quyền lực và địa vị.

Ông ấy từng trải qua thời kỳ đắc ý như gió xuân, cũng từng chỉ cách thành công một bước ngắn ngủi, nhưng lại cam nguyện ẩn mình ở Bành Thành xa xôi làm một Thiên hộ nho nhỏ, điều này đủ thấy người này giữ vững bản tâm, cương trực không a dua.

THái tử đang suy nghĩ làm sao để hợp tác với Thịnh Dự, vạch trần tội ác năm xưa của Lư Túc, thì Triệu Việt ở ngoài cầu kiến, nói là có việc quan trọng bẩm báo.

Hắn ta được phái đi tìm tung tích của cha Vân Quỳ, nếu là việc quan trọng, tất nhiên là có manh mối mới.

Triệu Việt nhận lệnh, lập tức vào bẩm báo:

"Thuộc hạ đã điều tra rõ, tháng sáu năm xưa đi diệt cướp ở Đông Sơn Khai Dương, ngoài binh lính của Nghi Châu Vệ Sơn Đông và Đằng Huyện Sở, còn có binh lính của Đại Hà Vệ và Bành Thành Vệ từ phía nam đuổi đến. Lúc đó Chỉ huy sứ Bành Thành Vệ phái một thiên hộ dưới trướng dẫn binh đi diệt cướp, thiên hộ đó là…"

Thái tử nhíu mày đoán: "Là Thịnh Dự?"

"Chính là ông ấy." Triệu Việt gật đầu, "Thuộc hạ điều tra được, năm xưa Thịnh đại nhân đã nhiều lần giao chiến với đám cướp bóc này, và còn từng bị thương nặng.

"Tào Nguyên Lộc lập tức nói:"Không chừng Thịnh đại nhân biết một vài manh mối, mẫu thân của Vân Quỳ cô nương lại là nữ y, có lẽ đã từng qua lại với bọn chúng?"

Triệu Việt: "Thuộc hạ cũng có ý này, nếu có Thịnh đại nhân hỗ trợ điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có thể xác định được người."

Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ trong lòng: 「Cha của cô nương chưa chắc đã là cướp, nói không chừng lại nằm trong số binh lính đi diệt cướp.」

Thái tử ngược lại không vội, dù người này còn sống hay đã chết, rất nhanh sẽ có thể điều tra ra.

Chưa đợi đến sáng sớm hôm sau vào triều yết kiến Thuần Minh Đế. Vào lúc chạng vạng, sau khi bàn giao xong công việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, Thịnh Dự đến Đông Cung yết kiến Thái tử trước.

Thái tử xưa nay luôn đối đãi lễ độ với trọng thần bên cạnh Tiên đế, lập tức cho người mời vào.

Vốn định bàn xong công việc, sau đó mới hỏi thăm Thịnh Dự về chuyện diệt cướp ở Đông Sơn Khai Dương năm xưa. Nhưng khi người đàn ông dung mạo tuấn tú vừa bước vào điện, con ngươi Thái tử khẽ co lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy đoán táo bạo.

Tào Nguyên Lộc cũng trợn tròn mắt.

Ông ấy không giống Yến ma ma, năm xưa ông ấy chỉ là một thái giám mới học việc bên cạnh Huệ Cung Hoàng hậu. Ông ấy chỉ từng nhìn thấy phong thái của Võ Trạng nguyên từ xa nên không còn nhớ rõ dáng vẻ của Thịnh Dự.

Hôm nay, đợi đến khi cẩn thận quan sát khuôn mặt người đàn ông, lại khẽ liếc nhìn Thái tử, thấy vẻ mặt hắn hơi thay đổi, ông ấy biết điện hạ đã nhìn ra chút manh mối.

Thật ra nếu không phải vừa rồi Triệu Việt đến đây bẩm báo, nói có lẽ cha ruột của cô nương nằm trong số binh lính đi diệt cướp, Tào Nguyên Lộc cũng sẽ không lập tức nghĩ đến phương diện đó.

Xem ra, có lẽ thật sự có khả năng…

Thịnh Dự không biết suy nghĩ của hai người. Ông ấy bước vào điện, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thái sư, cúi người quỳ xuống.

"Vi thần Thịnh Dự, bái kiến điện hạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!