20
Ta tỉnh lại vào ngày hôm sau, nghe mẫu thân ta nói, là Tề Minh đưa ta về phủ.
Sau đó ta không đi tìm Tề Minh, vì ta ít nhiều gì cũng cảm thấy giận hắn.
Tỷ tỷ ta có đi gặp Tề Minh, ta nhờ tỷ ấy đưa một phong thư cho hắn, trong thư chỉ có một câu.
"Mùng sáu tháng bảy là sinh nhật ta.
"Ta không biết Tề Minh có hiểu ý ta không, ta muốn ngày ấy gặp Tề Minh, nhưng Tề Minh còn nửa tháng nữa thì phải đi rồi. Cuối cùng ta cũng không đến buổi tiệc chia tay Tề Minh, chỉ trốn ở xa xa nhìn thoáng qua. Mà Tề Minh cũng không thể tới tiệc sinh nhật của ta, chỉ là nhờ người mang thư, trong thư còn có một cây trâm, trông rất giống cây trâm gỗ lê mà ngày ấy ta thích. Trong thư của Tề Minh cũng chỉ có một câu, lại làm ta mừng rỡ như điên."A Kiều, ta muốn lấy danh tự cho muội.
"Cô gái mười lăm tuổi chốn khuê phòng, việc lớn như lấy danh tự phải do người chồng làm. Ta đem niềm vui này nói với tỷ tỷ, ta quá hào hứng nên không để ý rằng giọng điệu tỷ ấy nhàn nhạt không chút quan tâm."A Kiều, ngươi phải gả đi sao?"
Tỷ tỷ hỏi ta, làm ta có chút ngại ngùng đỏ mặt "Ừm
"một tiếng, tỷ tỷ cũng không nói tiếp nữa. Tình cảm của ta và tỷ tỷ không còn như trước nữa, ta nói không nên lời rốt cuộc là thay đổi từ khi nào. Tỷ tỷ đối ta vẫn rất tốt, lúc ăn cá vẫn giúp ta gỡ xương. Ta cảm thấy có thể là ta suy nghĩ nhiều, tỷ tỷ sao có thể xa lạ với ta chứ. --- 21 Đảo mắt đã tới cuối thu, phụ thân tự làm một cái xích đu trong viện của tỷ tỷ, ta thật hâm mộ. Nhưng ta biết phụ thân sẽ không tự mình động thủ làm cho ta, vì thế ta ngày ngày đi tìm tỷ tỷ, tỷ ấy cũng biết tâm tư của ta, chỉ là không nói ra."Tỷ tỷ, khi nào thì tỷ gả chồng?"
Ta ở trên xích đu đung đưa, tỷ tỷ ở phía sau nhẹ nhàng đẩy ta.
"Sau khi muội gả chồng."
Ta nhìn không thấy sắc mặt tỷ tỷ, nhưng ta cảm thấy giọng điệu tỷ ấy có chút u buồn.
Ta không hỏi tỷ tỷ nữa, a tỷ ngày gần đây thân mình không khỏe, phụ thân nói ta không được nói mấy câu làm tỷ tỷ buồn lòng.
Ta không muốn tỷ tỷ gả chồng, tỷ ấy đi rồi sẽ không ai đối xử tốt với ta như vậy nữa.
Nhưng ta cũng muốn tỷ ấy gả chồng, ta hy vọng tỷ tỷ có thể giống ta, chọn được một người chồng tốt.
Mỗi khi nhớ tới Tề Minh, ta liền bắt đầu suy nghĩ. Tề Minh khi nào trở về?
Đến lúc đó áo cưới ta nên tìm người làm hay tự mình làm?
Tề Minh thích bé trai hay bé gái?
Ta suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, không nhịn được cười ra tiếng.
"A Kiều, mau ngủ đi." Tỷ tỷ vỗ vỗ lưng ta, cho ta mau ngủ.
Ta nằm trên giường tỷ tỷ, lẳng lặng mà nhìn màn giường thêu chỉ vàng Tô Châu, vẫn nghĩ về Tề Minh.
Từ khi Tề Minh đi, ta mỗi tháng đều viết thư cho hắn. Sau đó không biết thế nào ta không thể nhận tin của Tề Mình.
Ta tưởng biên quan đã xảy ra chuyện, ta khóc sướt mướt một trận với phụ thân, mới biết được, thì ra là biên quan giao chiến, Tề Minh không rảnh trả lờii ta.
Ta chờ lại chờ, ngày ngày đến chùa miếu đi cầu phúc, hy vọng Tề Minh không xảy ra chuyện gì.
Có ngày ta đi chùa miếu xin xăm, rút ra được quẻ xăm hạ hạ, là một quẻ cực xấu.
Ta thừa lúc chung quanh không ai thấy, cầm cây xăm kia bẻ gãy, nhét vào trong tay áo.
---
22
Vào tháng mười thu vàng, ta cầu bùa bình an cho Tề Minh, nhờ người mang đi, cũng không biết có linh nghiệm không.
Ta ngày ngày lo lắng đề phòng, ăn cơm cũng không thấy ngon, chiến sự ở biên quan cuối cùng cũng kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!