Chương 20: (Vô Đề)

5

Sau cùng ta cũng cưới Mạnh lan.

Ta khi đó mới nhận rõ Mạnh Lan là người như thế nào, nàng ôn nhu cẩn trọng, nàng hiểu ta suy nghĩ cái gì.

Mạnh Lan biết ta không thật lòng muốn cưới nàng, cũng biết lòng ta chỉ có A Kiều, nhưng Mạnh Lan không thèm để ý những chuyện đó.

Nàng cùng ta nói chuyện trời đất, Mạnh Lan là một nữ tử thông minh hiểu chuyện, nhưng ta chỉ xem nàng như tri kỷ.

Mạnh Lan nói với ta nhiều nhất là chuyện A Kiều khi còn nhỏ, nàng biết ta muốn nghe cái gì.

Nàng biết ta bất đắc dĩ, biết ta rất nhiều lúc không thể theo ý mình, nhưng nàng cam tâm tình nguyện nghe ta nói những chuyện buồn rầu này.

Nàng sẽ vì ta khoác thêm áo choàng, nói một câu "Này không phải lỗi của huynh"

Mạnh Lan, là thật lòng với ta. Ta xử lý chính vụ vào ban đêm, nàng sẽ cẩn thận đốt hương an thần, cũng sẽ vì ta mài mực, nói một câu "Canh sâm đang hâm ở bếp lò, huynh nhớ uống

". Mạnh Lan chưa bao giờ làm ta thấy không thoải mái, có nàng, ta cảm thấy mấy năm kia chắc A Kiều sẽ được chăm sóc tốt, ta cũng yên tâm. Ta say rượu, không nghĩ tới lại cùng Mạnh Lan viên phòng. Mạnh Lan nói không trách ta, là nàng tình nguyện. Ta giống như mất hồn. Ta vốn dĩ, muốn để lại cho A Kiều, nhưng hiện tại, ta không xứng với nàng ấy. Mạnh Lan ái mộ ta, từ nhỏ đã ái mộ ta ta, đây là nàng nói với ta. Ta cùng nàng ở chung mấy tháng, nàng đã nói với ta câu"ái mộ", lòng ta nổi lên gợn sóng.

Ta thừa nhận, ta đối với A Kiều, không còn thuần túy như trước đây, không biết khi nào, ta không còn để bụng đến A Kiều nhiều như dĩ vãng nữa.

Có lẽ là ở biên quan trãi qua mấy năm, 4-5 năm, có quá nhiều biến cố.

Ta chỉ coi Mạnh Lan là tri kỷ, nhưng ta và nàng có quan hệ giường chiếu, không thể chặt đứt với nàng.

Ta uống rượu mấy đêm, suy nghĩ rất nhiều.

Ta cưới tỷ tỷ của A Kiều, còn viên phòng với tỷ tỷ A Kiều, cho dù ta đối với nàng không có tình ý, ta và A Kiều, cũng không thể trở về được.

A Kiều sẽ chê ta bẩn, nàng rất thích sạch sẽ.

Ngày xưa, ta mang theo khăn tay bên mình đều là vì nàng.

Có lẽ, từ lúc đến biên quan, ta và A Kiều đã trở thành người qua đường.

6

Mạnh Lan, ta không yêu nàng, cũng sẽ không thích nàng.

Tình cảm của ta đối với Mạnh Lan, giống như mây mùa thu, nhạt nhòa, xa xôi, cũng không có cảm giác tim đập thình thịch.

Kiếp này ta động tâm một lần duy nhất là vì A Kiều.

Nhưng ta viên phòng với Mạnh Lan, ta không mặt mũi gặp A Kiều.

Người ta yêu nhất là A Kiều, nhưng ta không thể như trước kia, nói ta chỉ yêu một mình A Kiều.

A Kiều, ta đời này không xứng với muội.

Người trong kinh thành nói, ngày thành thân của A Kiều và Quý Hiên sắp đên.

Ta vốn nghĩ, nếu Quý Hiên thật lòng với A Kiều, ta cũng liền thôi, nhưng Quý Hiên có người khác.

Ta bắt người trong lòng của Quý Hiên, buộc hắn lui hôn.

Ta biết như vậy sẽ làm A Kiều đau lòng, nhưng ta không có biện pháp, ta có lòng riêng, ta không muốn A Kiều gả cho người khác.

Trong đêm đó, ta nói hết lời trong lòng với A Kiều, vốn định lại cùng A Kiều ôn chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!