Chương 19: Ngoại truyện

👊TỀ MINH

1

Mùng bảy tháng ba, A Kiều xa ta đã được ba năm. Nàng cũng thật tàn nhẫn, không chịu trở về nhìn ta một lần.

Ta ngồi một mình dưới gốc cây hòe trong phủ tướng quân, uống rượu hoa hòe được A Kiều chôn trong hậu viện.

Ba năm này, ta vứt bỏ quyền lực của Nhiếp chính vương, hưu Mạnh Lan, cũng mời pháp sư lập đàn gọi hồn.

Nhưng A Kiều vẫn không trở lại, nàng vẫn trách ta.

Khi đến biên quan, phụ thân nói với ta, tương lai ta sẽ là người làm nên chuyện lớn.

Năm ấy, ta mười bảy.

Phụ thân nói với ta rất nhiều, ta đột nhiên ý thức được, chỉ làm một tướng quân thì không đủ để bảo vệ A Kiều chu toàn.

Từ khi đó, ta bắt đầu tính toán, phải làm như thế nào, mới có thể cho A Kiều một đời an ổn.

Phụ thân tới xem ta cưỡi ngựa b.ắ. n cung, đột nhiên nói một câu: "Có phong thái của Vương đại nhân tiền triều.

"Ta chưa từng nghe qua Vương đại nhân gì đó, ta hỏi phụ thân Vương đại nhân ai là. Phụ thân nheo nheo mắt, nói:"Hắn ta, là Nhiếp Chính Vương tiền triều."

Ta thích trao đổi thư với A Kiều, nàng kể những chuyện trong phủ, cả việc nhỏ như hạ nhân làm vỡ một chậu hoa nàng cũng nói với ta.

Nhưng ta thích nghe A Kiều nói với ta mọi chuyện vì trong lòng nàng ấy nhớ ta.

Ta ở biên quan dãi nắng dầm mưa, bộ dáng cũng có chút thay đổi, cũng không biết như vậy A Kiều có còn thích ta không, lòng ta có chút lo sợ.

Cuối năm về kinh, ta không kịp cùng A Kiều nói mấy lời, phụ thân luôn vội vàng giục ta.

Ta vẫn luôn nghĩ, chờ sau này an ổn rồi, lại cùng A Kiều nói chuyện cũng không muộn.

2.

Sau đó, ta gặp được nữ nhân kia, nàng ta quyến rũ phong lưu, phụ thân bảo ta coi nàng ta như một tiểu thiếp thông phòng.

Nàng ta do phụ thân đưa tới, trần như nhộng nằm trên giường ta.

Ta khoác chiếc áo choàng xong thì đi ra ngoài, cầm theo bùa bình an, đây là A Kiều cầu cho ta, ta ngày ngày mang theo bên người.

Hôm nay, biên quan đột nhiên phát sinh bệnh dịch, rất nhiều người chec.

Chuyện này, ta không nói vớ A Kiều, nàng nhát gan, ta lo nàng sẽ sợ hãi.

Ta cho người ra roi thúc ngựa, đến Vạn Hương Trai ở kinh thành thêm món ăn, tên là "gió nam biết tình ta".

Ta từng viết kịch bản [nhớ thương gió nam], nàng ấy biết câu thơ này, hy vọng nàng nghe xong, có thể ăn nhiều chút.

Nàng tì vị không tốt, biên quan có bệnh dịch, nếu bị nhiễm bệnh, sợ là chịu đựng không nổi mấy ngày.

Ta biết gió ở biên quan thổi không đến kinh thành, nhưng A Kiều thân thể yếu đuối, ta lo lắng cho nàng.

Sau lại, phụ thân vẫn tặng thêm người, ta đều không để ý tới.

Ta cũng cùng phụ thân nói rõ, ngoài A Kiều, ta sẽ không có bất kỳ quan hệ với người nào khác.

Phụ thân lần đầu tiên đánh ta, hắn phạt ta đứng bên ngoài doanh trướng suốt bảy ngày, không cho ta một chút cơm canh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!