39
Quý Hiên ôm ta, ta nghe hắn ở bên tai hỏi ta có thể gọi hắn "Trường Quân
"không. Ta không trả lời, ta cảm thấy Quý Hiên đối ta tốt quá mức. Tỷ tỷ trở về phủ thăm viếng, theo quy củ, ta nên đi gặp mặt, nhưng ta không đi, chỉ ở trong phòng sưởi ấm. Tỷ tỷ phải đi, nha hoàn bên người tỷ ấy, không phải là nha hoàn thân cận khi còn ở Mạnh phủ, nhưng cũng là người của Mạnh phủ, cùng ta rất thân thiết tên Lan Lam. Lan Lam trước khi đi nói với ta: Ngày Nhiếp Chính Vương và tỷ tỷ viên phòng, hắn một đêm gọi"A Kiều
"Tỷ tỷ lúc đi, là Tề Minh tự mình tới đón. Ta nhìn Tề Minh đỡ tỷ tỷ lên kiệu, nhấc váy lên giúp tỷ ấy, những việc này đều là Tề Minh đã từng làm với ta. Đầu xuân, nghe người trong kinh thành nói, Nhiếp Chính Vương cùng Mạnh tiểu thư vô cùng ân ái, ngày thường tự mình đút cho người kia ăn. Không chỉ mình ta nhìn ra, người khác cũng nhìn ra được, Hi Châu căn bản chính là một quân cờ, là một quân cờ để Tề Minh cưới tỷ tỷ ta. Nếu không có Hi Châu, người chịu khổ là tỷ tỷ ta. Hôm nay mẫu thân ta rất vui, là ngày ta và Quý Hiên thành thân."anh đào đỏ, chuối tây vàng…
"Ta một mình ở hậu viện chơi đánh đu, hát tiểu khúc, không ai đẩy ta. Quý Hiên không tới, hắn lui hôn."Nhân Lương, nàng đừng oán ta, mạng của Nghiên Nghiên trong tay Nhiếp Chính Vương."
"Ta cưới nàng, đúng là theo lời cha mẹ. Nhưng lòng ta có nàng, không muốn nàng ủy khuất. Ta tài hèn học ít, cưới nàng cũng coi như trèo cao."
"Nhân Lương, nàng xứng đáng được yêu thương, ta không xứng với nàng."
"Núi cao sông dài, chúc nàng may mắn.
"Đây là câu cuối cùng Quý Hiên viết cho ta. --- 40 Từ sau đó, ta không còn gặp Quý Hiên,"Nghiên Nghiên" trong miệng hắn ta cũng không biết là ai.
Nhưng ta đoán, đó mới là người trong lòng hắn.
Ta lại suy nghĩ những truyền kỳ dân gian mà Quý Hiên kể cho ta, có lẽ đều là những thứ Nghiên Nghiên đã nghe qua.
Có người nói, Quý Hiên và người trong lòng hắn đã xa chạy cao bay, cả công danh cũng từ bỏ.
Kinh thành người người khen ngợi công tử Quý Trường Quân như ngọc, không có người thứ hai.
Quý Hiên lui hôn, ta đã dự đoán được, chỉ vì hắn đối với ta quá tốt.
Ta nói không nên lời rốt cuộc mình có khổ sở hay không, Quý Hiên, cũng coi như là chiếc phao để ta quên Tề Minh, muốn làm bạn cả đời.
Nghe bọn hạ nhân nói, danh tự của tỷ tỷ là Tề Minh lấy, Nguyệt Hảo, ngày tháng tốt đẹp, nhưng ta lại cảm thấy Nhân Lương cũng không tệ.
Chẳng qua sau này, không ai gọi ta là Nhân Lương nữa.
Ngày tháng tốt đẹp, hoa nở trăng tròn, Tề Minh rất thích tỷ tỷ.
Đàn ông bạc tình lại đa tình, mẫu thân đã nói với ta như vậy.
Ta từ gốc cây hòe ở hậu viện đào ra bình rượu hoa đào đã ủ từ năm trước.
Ngọn đuốc làm nguồn sáng, chỉ mình ta cùng rượu.
Men say làm ta thấy m.ô.n. g lung, nghe được ngoài cửa sổ có tiếng vang, ta vừa định đứng dậy đi xem, lại bị một bàn tay to lớn che kín mắt.
"A Kiều, đừng khóc."
Tề Minh đến, ta tỉnh.
"A Kiều, ta không phải cố ý không để ý tới muội, ta sợ ta không thể nhẫn tâm.
"Ta xoay người nhìn Tề Minh, hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, chẳng qua đã là chồng của người khác. Hiện giờ, ta cũng chỉ có thể cung kính kêu một tiếng"Tề đại nhân".
"Tề đại nhân, ngài đã cưới tỷ tỷ ta."
"A Kiều, vẫn gọi ta Tề Minh được không? Ta thích nghe muội gọi ta như vậy.
"Ta nhàn nhạt nhìn Tề Minh, cố gắng để thấy được thâm tình của hắn. Tề Minh, ta không dám tin huynh nữa. --- 41"A Kiều, ta đã tới muộn. Ta cho rằng như vậy muội sẽ không bị kéo vào sóng gió, nhưng ta sai rồi."
"A Kiều, làm muội chịu khổ, ta đáng chec."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!