Chương 16: (Vô Đề)

36

Ta không biết đêm đó mình rời thuyền hoa như thế nào, đầu óc ta như một mớ bòng bong, mơ mơ màng màng.

Chỉ nhớ rõ Quý Hiên nói một câu "Cuộc đời vui vẻ", Quý Hiên, xem như là nửa người chồng của ta.

Đích tiểu thư Mạnh gia là Mạnh Hà cùng Quý gia nhị công tử Quý Hiên đi du thuyền một chuyến coi như truyền khắp kinh thành.

Mẫu thân ta bắt đầu tính ngày cùng Quý gia kết thân, ta nhìn mẫu thân vì mình chuẩn bị của hồi môn, nghĩ rốt cuộc mẫu thân vui vẻ là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.

Xuất thân gì đó, mẫu thân ta cũng không coi trọng, cảm thấy chỉ cần ta thích là được.

Ta lại gặp Quý Hiên vài lần, hắn nói ta là có thể gọi hắn là Trường Quân, ta biết hắn rất xem trọng ta.

Phụ thân ta lại thu xếp tiệc sinh nhật cho tỷ tỷ, vẫn như trước đây, hết sức xa hoa lãng phí.

Tề Minh sai người tặng lễ tới, là một đôi vòng tay vàng, ta xa xa nhìn tỷ tỷ cười thật xinh đẹp.

Ta và tỷ tỷ lại sống những ngày thanh nhàn như cũ, ta nói với tỷ ấy, chờ sau thu, tỷ tỷ sẽ không thể thường gặp ta.

Tỷ tỷ nhéo mũi ta hỏi: "Khi nào vào Quý phủ?"

Ta nắm tay tỷ tỷ nói: "Mùng sáu tháng Bảy."

Quý Hiên chính miệng nói, vào ngày sinh nhật ta sẽ cưới ta vào cửa.

Hôm nay, ta ở hậu viện chơi đánh đu, nghe ty tỷ vì đàn khúc [Xuân giang hoa nguyệt dạ].

Đột nhiên mẫu thân tới, kéo tay muốn dẫn ta đi, ta hỏi mẫu thân làm sao vậy, mẫu thân đi rất vội vã, vẫn chưa trả lời ta.

Chờ ta thay tang phục xong mới biết, Hoàng Thượng băng hà.

Theo quy củ của Tổ tiên, hoàng đế băng hà, quan lại phải chịu tang trong ba tháng.

Ta và tỷ tỷ ở trong phủ không được ra ngoài, chỉ nghe được chút tin đồn nhảm nhí.

Kinh thành, sợ là sẽ có chuyển biến lớn.

Ta hít mũi, năm nay hoa sen còn chưa nở.

---

37

Tân đế đăng cơ, là con của tiên đế và Đoan phi, chỉ mới mười một tuổi.

Ta hỏi người khác ai là người giám quốc và quyết định việc trên triều, có phải Đoan phi không?

Người khác đều lắc đầu, nói là Nhiếp Chính Vương, Trấn Quốc đại tướng quân công tử, Tề Hòa Thâm.

Đúng rồi, ta năm nay sắp hai mươi, Tề Minh hai mươi hai, đã sớm lấy danh tự, chẳng qua là hắn không muốn nói cho ta.

Ta không nghĩ tới Tề Minh sẽ ngồi trên vị trí này, ta vẫn tưởng sẽ là phụ thân hắn.

Rốt cuộc nguyên do thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm, không ai có thể nói với ta.

Bởi vì tang lễ, hôn sự của ta và Quý Hiên cũng phải lùi lại, đẩy đến đầu xuân năm sau.

Ba tháng trôi qua cũng mau, ta lại khoác lên mình chiếc áo lụa màu hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!