31
Chờ lúc ta lớn lên suy nghĩ lại, ta mới biết được, tuy nói ta và tỷ tỷ cùng tuổi, nhưng tỷ ấy trưởng thành hơn ta rất nhiều.
Tỷ tỷ suy nghĩ cẩn trọng, tâm tư tỉ mỉ, còn tâm tư của ta chỉ lớn bằng cái chén.
Ta ăn mặc chi tiêu đều do hạ nhân quán xuyến, bản tính ta lười nhác, không chịu tự mình động thủ.
Mẫu thân cũng nói mấy lần về bộ dáng lười nhác của ta, nhưng chỉ cần ta kéo tay áo mẫu thân nũng nịu, nói vài lời hay, mẫu thân cười ta vài câu "nhõng nhẽo", thì cũng cho qua.
Những việc này, trong phủ ai cũng biết, bao gồm tỷ tỷ.
Nhìn thấy một bàn vỏ sơn trà, lòng tỷ tỷ sáng như gương.
Tề Minh từ trước giờ đến phủ đều chỉ tìm một mình ta, đến viện nhỏ của ta, không đi gặp tỷ tỷ.
Đại nha hoàn trong phòng ta từng nói, Tề Minh đi gặp ta luôn chọn y phục đẹp.
Việc Tề Minh viết kịch bản, là gã sai vặt bên người hắn lén nói cho ta. Lúc ta biết thì Tề Minh đang cầm kịch bản cùng gánh hát dàn dựng.
Tề Minh tự mình tìm tiên sinh dạy viết kịch bản, học hơn tháng, mới hài lòng mà viết kịch bản cho ta.
Ta khi đó mới nhớ tới câu nói của tỷ tỷ "y phục của Tề Minh có vẻ rộng" là ý gì, Tề Minh là mệt mỏi nên gầy đi, vẫn là trách ta không tốt.
Ta cảm thấy xấu hổ, nên kêu đầu bếp trong phủ làm bánh nhân đậu xanh, đặt trong chiếc hộp gỗ màu đỏ, mang đi tặng Tề Minh.
Lúc gặp Tề Minh, hắn mới từ sân khấu về tới, thấy ta, hắn có chút rối ren, hoảng loạn mà đem tay chà lau lên y phục vài cái.
Ta nhìn nhìn, trên tay hắn dơ hề hề, trên mặt cũng dính bùn.
Tề Minh không nói chuyện với ta mà nhanh như chớp chạy ra ngoài. Bởi vì chạy trốn quá gấp, còn té ngã một cái, bộ y phục từ lụa Vân Cẩm coi như bị hỏng.
Ta ở phía sau kêu hắn vài tiếng, hắn lại giả vờ không nghe được, ta che miệng nở nụ cười, Tề Minh cũng thật ngốc.
---
31
Tề Minh khi trở lại, y phục thay đổi, giày cũng thay đổi, cả ngọc bội bên hông cũng đổi thành huyết ngọc khắc hình cá chép.
Ta nhìn hắn thở dốc, cười trêu đùa hắn: "Làm cái gì vậy, cứ như đi cưới vợ?"
"Gặp A Kiều đương nhiên không giống gặp người khác . Nếu gặp người không liên quan, ta làm gì quan tâm y phục giày tất, nhìn cũng không thèm nhìn.
"Ta đem hộp đồ ăn đưa cho Tề Minh, hắn cười đến mi mắt cong cong, tay hắn cũng đã sạch sẽ. Tề Minh nói với ta, hắn vừa rồi định tự mình sơn sân khấu, hắn là có thể đẹp hơn chút. Ta cười nói hắn ngốc, loại việc nặng này giao cho hạ nhân là được rồi, làm gì cần một công tử cao quý như hắn tự mình ra tay. Tề Minh cười ẩn ý với ta,"Sao có thể giống nhau?"
Ta hiểu ý của Tề Minh, chỉ cần hắn chịu hắn để tâm tới ta, ta nhất định vui vẻ.
Tề Minh dự định đem [nhớ thương gió nam] diễn vào tiệc sinh nhậtta để ta được vui vẻ, nhưng ta ngày ấy lại đột nhiên phát sốt, toàn bộ tướng quân phủ loạn thành một đoàn, cũng không ai có tâm tư quan tâm Tề Minh viết cái gì.
Sau đó Tề Minh lại mời ta và tỷ tỷ đến phủ hắn, ta mới có thể nhìn ra Tề Minh rốt cuộc để tâm chuyện của ta đến mức nào.
Kịch bản của Tề Minh là viết về câu chuyện của ta vằ hắn, chẳng qua ta được viết thành thần tiên trên trời, còn hắn là người trần ở nhân gian.
"Gió nam biết tình ta, thổi giấc mơ Tây Châu."
Tề Minh đem ta so sánh với "gió nam", làm ta thích đến nói không nên lời.
"Biết muội cao quý, nên kịch bản đều miêu tả muội thành thần tiên, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!