Chương 11: (Vô Đề)

23

Ta và tỷ tỷ mười chín tuổi, Tề Minh vẫn không về kinh. Mẫu thân ta bắt đầu gấp gáp, sợ ta gả không được.

Ta an ủi mẫu thân, nói Tề Minh sẽ cưới ta.

Mẫu thân không để ý, nói nam nhân đều là thấy một người thì thích một người, sao ngươi biết trong lòng hắn còn có ngươi?

Ta bị mẫu thân nói sinh ra hoảng hốt, cảm thấy mẫu thân nói có lý, rồi lại cảm thấy Tề Minh sẽ không có khả năng quên ta.

Tề Minh được phong Ninh Viễn tướng quân, theo lý thuyết Tề Minh tuy dẫn binh đánh thắng trận nhưng trong ngắn ngủn mấy năm cũng không thể phong tướng quân.

Tề Minh nói với ta, hắn là nhờ tổ tiên che chở, mới có thể dễ dàng có được chức quan không lớn không nhỏ.

Lại sắp đến cuối năm, Tề Minh hẳn nên về kinh ăn tết đi.

Lúc gặp lại Tề Minh, ta suýt không nhận ra, Tề Minh thay đổi rất nhiều.

Từ năm ta mười tám đến mười chín, Tề Minh nói chuyện với ta không nhiều, từ mỗi tháng một phong thư đến mỗi năm một phong.

Nhưng ta vẫn thường viết thư cho Tề Minh, hỏi tình hình của hắn.

Tề Minh luôn nói hắn rất tốt, những lời khác cũng không nói.

Tề Minh không không còn bộ dáng tùy tiện, khoa trương như trước, hắn trở nên trầm ổn rất nhiều.

Gặp ta hắn cũng không hề vui vẻ mà đi lên lôi kéo tay của ta cùng ta nói vui đùa nữa, chỉ là cung cung kính kính nói "Mạnh tiểu thư".

Nội tâm ta cảm thấy mẫu thân ta nói đúng, chắc bên người Tề Minh không chỉ có mình ta.

Nét tươi trẻ của thiếu niên Tề Minh đã bị ngọn lửa trên chiến trường thiêu đốt hầu như không còn, đôi mắt hắn sâu thẩm, như là giếng cổ ngàn năm không hề gợn sóng.

Ta nhìn Tề Minh, như nhìn thấy một người qua đường.

---

24.

Ta và tỷ tỷ, Tề Minh, đều ở trong cung trãi qua năm mới.

Hoàng Thượng coi trọng phụ thân ta và phụ thân Tề Minh, nên cho người mời hai nhà chúng ta và một nhà viên qua khác vào cung.

Trong yến hội ta ăn không nhiều lắm, nhíu mày buồn bã, cả tỷ tỷ cũng nhìn ra.

Tỷ tỷ hỏi ta có phải không thoải mái hay không, ta gật gật đầu, nói một câu với tỷ tỷ rồi đi ra cửa điện.

Ta một mình đi loanh quanh, đi tới chỗ ngôi đình nhỏ đã gặp gỡ Tề Minh lúc nhỏ, ta đi vào ngồi, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Bên ngoài đình một mảnh trắng xóa, sao trời luân chuyển, hoa mai tung bay.

Ta không biết có nên đi hỏi Tề Minh hay không, nhưng ta cũng thay đổi.

Ta không giống lúc trước, ngây thơ ngốc nghếch, làm việc không phân xanh đỏ đen trắng, ta đã dịu dàng hơn, không còn sôi nổi như trước.

Một mình ta ở ngôi đình nhỏ suy nghĩ, đếm bông tuyết rơi xuống.

Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta?

Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!