Ngọ yến quả thật rất thịnh soạn. Hà gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, bàn tiệc đủ thứ sơn trân hải vị, đến nước rửa tay cũng là trà bích loa xuân đựng trong bồn vàng. Món tráng miệng còn là khiếm thảo cao, vừa trái mùa vừa trái nơi, không biết Hà phu nhân tìm được ở đâu.
Chỉ là Diệp Lăng Ba chẳng có tâm trạng để tâm bánh ngọt bánh mặn gì.
Cô cũng có tài, không biết làm thế nào vừa ra ngoài một chuyến, chưa đến nửa canh giờ đã sắp xếp được cho mình một tiểu các trong nội viện của Hà gia. Đến Thẩm Bích Vi cũng khen ngợi:
– Mặt mũi cô lớn thật, ta cũng không có đãi ngộ này đâu.
Cô nàng vừa vào đã ngả người nằm lên trường kỷ, lấy một con dao nhỏ trong tay áo ra bắt đầu khắc gỗ.
Diệp Lăng Ba kiên trì được đến lúc cháu dâu Cố gia sai người đưa lò sưởi tay đến, phủ thêm lót bông, lại sắp xếp trà nước điểm tâm. Dương nương tử cảm ơn xong mới sai Tiểu Điệp và Tiểu Ngọc ra ngoài canh chừng, không cho người ngoài lại gần nghe ngóng, lúc này, sau cánh cửa đóng kín mới phát ra tiếng la lối.
Cô là người đầu tiên mắng Lư Văn Nhân.
– Ta biết ngay mà, Lư gia rặt một đám đê tiện!
Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào chuyện chính, sau đó không kiêng dè gì mà xả một tràng.
– Lư Văn Nhân là cái thá gì, gả cho cái thứ vô học như Trần Diệu Khanh đã vểnh đuôi lên trời. Tưởng chúng ta không biết nội tình hay sao? Chẳng phải ghi hận đến giờ vì năm đó Trần Diệu Khanh cũng muốn kết hôn với Thanh Lan à? Kém cỏi nhất trên đời chính là loại phụ nữ thế này, không làm gì được đàn ông nên kiếm chuyện với phụ nữ. Lư phu nhân cả đời đấu đá với đám tiểu thiếp, trên tay dính bao nhiêu máu nữ tử đáng thương, hai tỷ muội nhà đó cũng được chân truyền!
– Lăng Ba! – Thanh Lan phật lòng nhắc nhở, – Nói năng phải có lý lẽ. Lời như vậy đừng nói, dạy hư các muội muội.
– Muội nói năng phải có lý, sao họ không hành xử đúng mực vậy?
Đầu óc Lăng Ba vốn nhanh nhạy, mắng Lư Văn Nhân xong lập tức chuyển sang chất vấn.
– Nói cho cùng, vẫn do lão vương phi Bình quận vương hai năm nay sức khỏe không tốt, những lão thái quân trấn tràng còn lại không ai một ai đủ đức cao vọng trọng mới khiến không khí Hoa Tín yến trở nên thối nát thế này, chẳng khác gì một đấu trường đua sắc đẹp, để loại người như Lư Văn Nhân hô mưa gọi gió. Nhớ mấy năm trước, không khí Hoa Tín yến đâu có như vậy, Hàn tỷ tỷ và Thanh Lan thân nhau như tỷ muội ruột thịt. Bây giờ tình hữu nghị như thế đâu còn nữa?
Các tiểu thư đấu đá nhau như gà chọi, đều do Lư Văn Nhân cầm đầu mà ra!
– Các lão thái quân cùng thế hệ với lão Vương phi đều lần lượt tạ thế, những người trẻ tuổi lại chưa có kinh nghiệm cũng là chuyện thường xảy ra, đợi thêm mấy năm nữa sẽ ổn thôi. – Thanh Lan nói.
– Chờ thêm mấy năm? Một đời người có thể có mấy lần Hoa Tín yến? Ai muốn chờ thì chờ, muội thì khác, chẳng phải đã nói Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ sắp tới chủ trì đại cục sao? Hi vọng ngài ấy có thể chỉnh đốn lại không khí.
Lăng Ba nói một tràng rồi lại lườm Thẩm Bích Vi.
– Cô lườm ta làm gì?
Thẩm Bích Vi tuy đang mải khắc gỗ nhưng giác quan rất nhạy.
– Cô còn không ngại nói, có biết tiên hạ thủ vi cường là gì không? Tỷ tỷ đây đã an bài cho cô đến chùa Báo Đức sớm hẳn nửa tháng còn không biết tận dụng, lại để Lư Uyển Dương chiếm tiên cơ. Giờ thì hay rồi, Trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến, cô cứ để Lư Uyển Dương đè đầu cưỡi cổ cả đời đi. Nói trước cho cô biết, Lư Văn Nhân là loại nông cạn chỉ biết sủa càn, chó sủa là chó không cắn, Lư Uyển Dương kia mới đáng gờm.
Năm nay tướng lĩnh của quân Trấn Bắc tuy đông, thật sự tốt cũng chỉ có mấy người. Bây giờ cô chẳng muốn gả, Lư Uyển Dương không thèm để ý, nhưng đến lúc ả thật sự coi cô là kẻ địch mà cắn một cái thì đừng trách tỷ tỷ đây không cảnh cáo từ trước.
Lăng Ba liến thoắng nói một hơi dài.
Thẩm Bích Vi chỉ cười khinh miệt.
– Lư Uyển Dương? Đè đầu cưỡi cổ ta? Trừ phi đi đầu thai lại.
Lăng Ba chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
– Cô thì biết gì. Tưởng giới tiểu thư cũng so phẩm cao phẩm thấp như quan trường hay sao? Thủ đoạn nham hiểm của các nàng nhiều lắm đấy. Nhìn con ngũ bộ xà nhà ta cô còn chưa hiểu à? Mấy người họ giỏi nhất là ám chiêu. Nói đến đây thì…
Cô nhìn A Thố một cái, A Thố hiểu ý, vừa định nói thì Lăng Ba lại thôi, bởi vì Yến Yến đã không chịu được nữa mà nhào lại đây, quấn quýt lấy Thẩm Bích Vi mà nũng nịu:
– Bích Vi tỷ tỷ, khắc cho muội một con ngựa đi, muội muốn con sẽ cử động được ấy.
– Không làm được rồi, hôm nay tỷ không mang theo dụng cụ, chỉ mang theo con dao thôi, – Thẩm Bích Vi chìa cho cô bé xem, – Tỷ làm cho muội một cái xe đẩy được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!