Diệp Lăng Ba vừa đi thì có chuyện thật.
Các tiểu thư tụ tập trong noãn các, nhóm thì nói chuyện, nhóm thì thêu thùa, nhóm thì đành cờ, uống trà ăn điểm tâm, tự tìm niềm vui.
Vài cô bé thấy mẫu thêu Diệp Thanh Lan dạy A Thố đẹp nên không khỏi đến xin chỉ dạy. Nàng mỉm cười dịu dàng, khiến các cô cũng cảm thấy quý mến. Không khí vốn đang hòa hợp, bỗng có một bà vú bước vào sang sảng hỏi:
– Vị nào là Mạnh gia Nhị tiểu thư?
Vốn chỉ có một Đại tiểu thư Mạnh gia, là Mạnh Vân Thúy do Tô di nương sinh ra, người trước đây từng muốn chiếm đoạt của hồi môn của Mạnh phu nhân. Nghe thấy có người gọi, cô ta vội bước lên. Tuy nhiên, bà vú vốn hầu hạ bên cạnh Hà lão thái quân đã nhận ra ngay, chẳng thèm liếc mắt đến mà chỉ nhìn thẳng vào A Thố.
– Là Nhị tiểu thư do Mạnh phu nhân nhận nuôi, người đến từ Dương Châu ấy.
Lúc này A Thố mới đứng dậy đáp lại:
– Là ta, nhưng ta không mang họ Mạnh, cô bảo ta giữ họ Ngu.
A Thố vẻ ngoài nhu mì nhưng cốt cách lại cứng cỏi. Với cách hành xử của người nhà họ Mạnh, đời nào cô chịu mang họ của họ. Hơn nữa, có di nguyện của Mạnh phu nhân làm chỗ dựa, cô chẳng việc gì phải sợ.
Vú Hà cũng không quan tâm chuyện này, chỉ nói:
– Tiểu thư Ngu gia, lão thái quân cho mời, mau đi theo nô tỳ.
A Thố đang suy nghĩ, lại nghe Thanh Lan cười khẽ:
– Không biết là do chuyện gì? Xin vú Hà nói nghe thử.
– Lão thái quân mời tiểu thư đi, tự có lý người. – Vú Hà cũng biết Diệp Thanh Lan là "người đứng đầu Hoa Tín yến" bốn năm chưa gả, giọng điệu cũng không nể nang chút nào.
Nụ cười ôn hòa trên mặt Diệp Thanh Lan biến mất, nàng cau mày.
– Hồ đồ.
Nàng không đứng dậy, vẫn ngồi trên ghế hoa hồng của tiểu thư, kim thêu trên tay vẫn thoăn thoắt, lời nói không nhanh không chậm.
– Lúc nãy lão thái quân đã bảo, các tiểu thư phu nhân đều là khách quý, cứ tự nhiên như ở nhà. A Thố mới từ Dương Châu đến đây, vẫn chưa quen quy củ, bà vú phải chu đáo với muội ấy mới phải. Cứng ngắc như vậy, hỏi thì không đáp, ai biết thì cho là bà vú sơ ý chưa kịp nói. Người không biết lại tưởng lão thái quân dạy dỗ hạ nhân không nghiêm, không biết quy củ.
Mấy câu nói từ tốn của nàng lại khiến vú Hà biến sắc. Diệp Thanh Lan có địa vị trong giới phu nhân tiểu thư hay không là việc của nàng, còn vú Hà có thể diện đến đâu cũng chỉ là người hầu kẻ hạ. Chuyện truyền đến trước mặt Hà lão thái quân, hạ nhân thất lễ trước mặt tiểu thư đến làm khách, thế nào cũng dùng gia quy phạt nặng bà ta để lập uy.
Vú Hà vội chỉnh lại nụ cười, nhẫn nhịn đáp:
– Nô tỳ nào dám không thưa chuyện với tiểu thư. Chẳng qua lúc nãy các phu nhân vào chỗ ngồi nói chuyện phiếm, Diệp phu nhân khen tiểu thư Ngu gia xinh đẹp, còn đẹp hơn Nhị tiểu thư Lư gia mấy phần. Lão thái quân bảo lúc nãy chưa nhìn được rõ nên mời tiểu thư qua ngắm lại xem, còn định tặng một chiếc vòng tay quý cho Nhị tiểu thư. Nô tỳ nghĩ đây là chuyện cực kỳ tốt, phải mau chóng mời tiểu thư đến mới không kịp nói kỹ, không ngờ lại khiến Diệp đại tiểu thư hiểu lầm…
– Đã là hiểu lầm thì thôi, vú Hà cũng không cần xin lỗi Thanh Lan tỷ tỷ, lần sau cẩn thận là được.
A Thố cũng học theo ngữ khí từ tốn của Thanh Lan, chặn đứng lời tiếp theo của vú Hà.
Bà vú đạp phải cái đinh mềm, chỉ đành ngậm miệng.
Trước giờ A Thố học tập vừa nhanh vừa chuẩn, có thể học được ngay khí độ tiểu thư biến nặng thành nhẹ của Diệp Thanh Lan. Đến Thanh Lan cũng không giấu được nụ cười, xem như đã hiểu tại sao Lăng Ba thương A Thố như vậy.
Nếu nói về những mánh khóe trong nội trạch, nàng và Lăng Ba không phân cao thấp. Chỉ là nàng học được nhưng không dùng, Lăng Ba lại vừa thành thạo vừa linh hoạt nên có thể vận dụng khéo léo không chút sơ hở. Chỉ là Thanh Lan dù sao cũng là đương gia Đại tiểu thư, vú Hà vừa nói xong nàng đã hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.
Diệp phu nhân mà vú Hà nhắc đến đương nhiên là Phan di nương được nâng lên, Phan Ngọc Dung. Bà ta chỉ có một đứa con gái tên là Dẫn Chương, dung mạo cũng xinh xắn, chỉ kém A Thố một chút mà thôi.
Hoa Tín yến năm nay có thể nói long tranh hổ đấu, hỗn chiến mười năm có một. Phan Ngọc Dung đương nhiên cũng phải đích thân hạ tràng trù tính cho con gái mình. Vốn tưởng chỉ có một Lư Uyển Dương khó đối phó, Thẩm Bích Vi đi tới đi lui khó kiềm chế, những người còn lại đều là bại tướng dưới tay. Ai ngờ được giữa đường lại nhảy ra một mỹ nhân kinh thế như A Thố. Bản thân Phan Ngọc Dung cũng nhờ mỹ mạo mà đổi vận, đương nhiên biết được sức mạnh của thứ vũ khí này.
Cho nên Phan Ngọc Dung mới nghĩ ra kế xua hổ nuốt sói, khen ngợi A Thố trước mặt Hà lão thái quân, dẫn dụ A Thố đấu đá với Lư Uyển Dương. Tốt nhất là hai bên đánh đến lưỡng bại câu thương, còn bà ta ngồi ngư ông đắc lợi.
Chút trò vặt như vậy, cũng quá khinh thường tỷ muội Lư gia rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!