Đúng như lời Lăng Ba nói, có Thanh Lan thì không cần lo lắng vì Hoa Tín yến.
Xiêm y, trang sức, trâm vòng mọi thứ đã đầy đủ. Bốn nương tử chải đầu cũng đã sẵn sàng. Diệp Thanh Lan rời giường sớm, bày biện điểm tâm, đánh thức mọi người dậy dùng bữa sáng, sau đó cùng nhau chải đầu thay quần áo. Nữ trang, gương đồng bày đầy bàn, bốn người vừa ngồi chải đầu vừa tán gẫu, đây là lần đầu A Thố cảm nhận được thú vui của tỷ muội chốn khuê phòng.
– Theo muội thấy, mọi người hẳn đều vẽ hoa mai trang, chi bằng trang điểm cho Yến Yến theo kiểu lễ tết, muội ấy vốn đáng yêu, trang điểm tươi tắn chắc chắn khiến các phu nhân quý mến. Còn A Thố không cần trang điểm đậm, muội ấy để thế nào cũng đẹp. Còn Thanh Lan, chi bằng đội mũ đi, để họ đỡ soi mói. Vừa lúc trong nhà cũng có một chiếc ngọc liên tán hoa. – Lăng Ba hào hứng nói.
Thanh Lan chỉ đáp:
– Vậy cũng không được, tỷ chỉ đi cùng các muội, sao có thể quá nổi bật.
Tuy nói vậy, nhưng dù sao nàng cũng là người đoạt quán quân của Hoa Tín yến, vốn có vẻ nhã nhặn quý phái và dung nhan xinh đẹp. Ngày thường nàng ăn mặc giản dị, không phô trương vẻ xuất sắc. Hôm nay, nương tử chải cho nàng một búi tóc cao, cài trang sức bằng ngọc và trâm phượng ngọc trai che một bên tóc mai. Trông nàng đoan trang tựa Bồ Tát, lại mang vẻ thanh lãnh ý nhị, mỗi nụ cười hay cái nhíu mày đều thu hút ánh nhìn.
Lăng Ba nhìn đến ngẩn ngơ, hỏi Lâm nương tử:
– Bà nhìn xem, so với năm đó thì sao?
– Phong thái không giảm, khí chất càng xuất trần, – Lâm nương tử thở dài, – Nếu hai vị phu nhân có thể nhìn thấy thì tốt quá.
Một câu như vậy mà mắt ai cũng đỏ hoe.
– Vừa trang điểm xong, đừng khóc kẻo trôi hết bây giờ, – Lăng Ba đùa giỡn, – Lâm nương tử thật là, tự nhiên nói vậy.
– Tại tôi, tại tôi, nhìn thấy Đại tiểu thư như vậy, nhất thời lỡ lời, – Lâm nương tử vội đáp, – Các tiểu thư đừng đau lòng, mau chuẩn bị lên kiệu thôi.
Lăng Ba đích thân đỡ A Thố lên kiệu, lo cô bé sợ sệt còn dặn dò:
– Đừng lo lắng. Về hành lễ, chào hỏi hay giao tiếp ăn uống, cứ học theo Thanh Lan là được. Lâm gia nổi tiếng có nhiều tiểu thư khuê các, tỷ ấy từ nhỏ đã được mẫu thân dạy dỗ cẩn thận, mọi quy củ của tỷ ấy đều rất mực chuẩn mực. Đến các phu nhân trong Hoa Tín yến cũng lấy tỷ ấy làm chuẩn đấy, cứ yên tâm.
Bốn chiếc kiệu đi xuyên qua thành nam, càng căng thẳng thời gian trôi qua càng nhanh. A Thố còn chưa nhẩm thuộc những cái tên Lâm nương tử dạy, đã nghe thấy tiếng gác cổng hỏi báo danh, nói:
– Thẩm thiếu phu nhân đệ thiếp, dẫn theo bốn vị tiểu thư Diệp gia đến dự.
Cô biết đây là bái thiếp của Hàn Nguyệt Khởi. Đáng tiếc, đúng vào tiết Tiểu hàn, Thẩm gia phải đãi khách, mà Hàn Nguyệt Khởi, với thân phận quản gia thiếu phu nhân, thực sự không thể đến dự, nên chỉ có bái thiếp được gửi tới.
Đã có Lăng Ba nhắc nhở trước, A Thố rất thận trọng với Hà gia.
Quả nhiên là gia tộc đang nắm quyền, dù là nhà cũ nhưng đã được tu sửa, mọi thứ bày biện bên trong đều toát ra vẻ sang trọng. Cổng chính nhà quan lại luôn đóng chặt, kiệu của các phu nhân và tiểu thư được đưa vào từ cửa hông, đi thẳng vào cổng trong mà không dừng ở sân trước.
Trước mắt bỗng nhiên thoáng đãng, bên trong đình viện rộng rãi trồng mấy chục cây hồng mai đang nở rộ, sắc son đỏ rực rỡ, trên đầu cành vẫn còn tuyết đọng, cảnh đẹp như tranh.
Kiệu của các nhà lần lượt vào sân, đều là những thế gia có máu mặt ở kinh thành, thân kiệu được lót bông giữ ấm, trang trí bằng đủ các loại lụa sặc sỡ, còn treo đèn lồng, tua rua hoặc chuông vàng, vô cùng tinh xảo. Các tiểu thư thế gia hiếm khi ra ngoài, chỉ có thể nhận diện qua những chi tiết nhỏ này thôi.
Đến lúc xuống kiệu lại khác.
Việc đầu tiên đám người hầu làm là nhận biết thân phận. Những người có cha chú đang nắm quyền trong triều đương nhiên được tiền hô hậu ủng, có bà vú, nha hoàn, quản gia nương tử đích thân đỡ xuống kiệu và đi theo phía sau mẫu thân của mình.
Con cháu gia đình quyền quý đương nhiên mặc áo hồ cừu, áo lông chồn quý giá tôn lên gương mặt diễm lệ như hoa, trên tóc cài đầy châu ngọc. Tất nhiên cũng có vị theo kiểu trang nhã đơn giản, như vị tiểu thư ngồi trong kiệu gấm xanh kia. Nàng chỉ khoác một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, bên cạnh có một bà vú và hai nha hoàn theo hầu, tay ôm một bình hoa mai, vạt áo thêu hoa lan khẽ lộ ra theo từng bước chân.
Dung nhan của nàng ta thanh lệ tuyệt trần, khí chất thoát tục.
– Đó là Lư Uyển Dương.
Lăng Ba khẽ thì thầm với A Thố.
Lúc đó, Lâm nương tử đang đỡ A Thố xuống kiệu. Bởi vì A Thố vẫn chưa có đại nha hoàn đáng tin cậy, Diệp Lăng Ba đã cho mượn Dương Hoa. Nha hoàn Tiểu Nguyệt của A Thố còn nhỏ, hôm nay cũng đến để học hỏi.
A Thố ngẩng đầu, nhìn lướt qua đình viện đầy các vị tiểu thư về phía Lư Uyển Dương. Đúng lúc Lư Uyển Dương cũng vừa bước lên bậc thang, đang ngoái đầu nhìn lại, tình cờ chạm mắt với A Thố. Khác với các tiểu thư đang ngây người nhìn A Thố, nàng ta chỉ cười nhẹ, có cảm giác anh hùng tiếc anh hùng.
– Tỷ tỷ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!