Có lẽ do ngủ thiếp đi, nên khi xe ngựa đỗ lại, A Thố tưởng đã về đến nơi. Cô đang định hỏi thì chợt thấy bầu không khí hơi lạ.
Bên ngoài gió tuyết rít gào, tối om như vẫn đang trên đường cái chứ không phải Diệp phủ sáng đèn.
Lăng Ba đã thức giấc, còn ngái ngủ nhưng cảnh giác nhìn thẳng vào Thanh Lan. Bình thường trước đầu xe ngựa sẽ được treo đèn lồng, Thanh Lan nhường phần giữa xe cho các muội muội ngủ, còn bản thân dựa vào cạnh cửa sổ, bóng song cửa và ánh tuyết lạnh hắt lên gương mặt nàng.
Gương mặt đoan trang của nàng vẫn lạnh nhạt, không lộ buồn vui, tựa như tượng thần trong miếu.
– Sao xe lại dừng vậy? Về đến nơi rồi ạ?
Yến Yến thức dậy, giọng nói vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.
– Suỵt.
- Lăng Ba cau mày ngăn cản mà không kịp, chỉ thì thầm, – Va phải đoàn xe ngựa hồi kinh của quân Trấn Bắc.
– Quân Trấn Bắc, chẳng phải là quân của Thôi Cảnh Dục ca ca…
Yến Yến vừa gọi cái tên kia chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng dừng lại, sốt sắng nhìn biểu cảm của Thanh Lan.
Thanh Lan chỉ bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.
– Không có gì, ngủ đi, – Nàng xoa đầu A Thố vừa ngủ dậy, nhẹ nhàng nói với bên ngoài, – Dương Ngũ thúc, đi hỏi xem là đội quân nào trong quân Trấn Bắc.
Người phu xe họ Dương, cũng là phụ thân của Dương Hoa, trượng phu của Dương nương tử, cũng là hạ nhân đi theo Diệp phu nhân từ nhà mẹ đẻ. Tính tình ông thật thà đôn hậu, dẫn theo hai tên sai vặt đi đánh xe, nghe Diệp Thanh Lan dặn dò vội đồng ý, nhảy xuống càng xe, đi lên phía trước để hỏi han thêm.
Thật ra cũng do đã đêm muộn, hai chiếc xe ngựa của Diệp gia một chở các tiểu thư và các nha hoàn thiếp thân, một chở các vú già đã đi đường tắt, không qua đường cái mà xuyên qua một hẻm nhỏ bên cạnh đường Vạn Hi. Vốn đây cũng là con đường thường đi, không ngờ lại đụng phải quân Trấn Bắc có hàng nghìn người đang đi qua đường Chu Tước để vào kinh.
Hai chiếc xe ngựa của Diệp gia một chiếc va phải đoàn quân, lại không vòng lại được nên nhất thời cả hai bên đều kẹt cứng. Dưới ánh đèn lồng xe ngựa, người hầu của Diệp gia đối diện với binh sĩ, hai bên đều vô cùng cảnh giác.
– Các người tránh ra! Đây là xe ngựa của gia quyến Diệp đại nhân, còn mau không để chúng ta qua!
Dương Ngũ thúc vội nạt tên sai vặt, không cho họ nói bừa bãi. Nhưng binh sĩ nghe xong lại bị chọc giận, lập tức nắm chặt trường thương, có mấy người nóng nảy còn xông lên trước, vây chặt lấy xe ngựa của Diệp gia.
Phản ứng của quân đội rất nhanh, Dương Ngũ thúc còn đang do dự có nên chen qua gặp tướng lĩnh hay ở lại giải quyết xung đột. Bất ngờ, có người phi ngựa đến, dẫn theo một nhóm tướng lĩnh. Họ ai nấy đều mặc áo giáp, áo choàng, đeo kiếm giương cung. Tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng có thể thấy họ đều là những thiếu niên lang anh dũng nhanh nhẹn.
Người cầm đầu lạnh giọng hỏi:
– Có chuyện gì?
Các binh sĩ lập tức im bặt, cho thấy quân kỷ nghiêm minh, họ đứng nghiêm chỉnh, một bách phu trưởng tiến tới trả lời:
– Tướng quân, hai chiếc xe ngựa này từ đâu đến, xông vào đội ngũ của chúng ta.
Dương Ngũ thúc vội phân trần:
– Chúng tôi là xe ngựa của gia đình Diệp đại nhân, vừa từ phủ Thẩm thượng thư trở về, đã lấy lệnh giới nghiêm rồi. Xin thượng quan tạo điều kiện, để chúng tôi qua.
Ông cứ tưởng chỉ cần báo ra tên Diệp gia và Thẩm thượng thư, thì dù là tướng quân cũng phải nể mặt.
Không ngờ, vừa dứt lời, vị tướng lĩnh đang hỏi chuyện binh lính lập tức nhìn về phía ông, cười gằn.
– Diệp gia?
Hắn trông trẻ măng, có vẻ mới mười tám tuổi. Vừa khoát tay đã có phó tướng mang đèn lồng đến. Đèn lồng trong quân rất sáng, hắn chiếu đèn lồng lên mặt Dương Ngũ thúc, thấy ông bối rối che mắt thì cười.
– Vừa là xe ngựa của Diệp gia, vừa có lệnh giới nghiêm, thì đừng về nữa. – Hắn lạnh lùng ra lệnh, – Vây lại!
Hắn đã ra lệnh, binh sĩ nào dám không nghe, lập tức vây chặt lấy xe ngựa, lần này đến không gian lùi lại cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!