A Thố ngoan ngoãn theo Lăng Ba đi vòng qua hành lang uốn khúc, Yến Yến không biết đã chạy biến từ lúc nào. Thì ra vào trong mà Lăng Ba nói là phòng chính của Trầm Hương các, phòng ngủ của Hàn Nguyệt Khởi. Việc quen cửa quen nẻo như vậy cho thấy sự gắn bó giữa hai nhà.
Bên trong Trầm Hương các trồng đầy hoa mai. Giờ đang là lúc hoa mai hé nụ, mai trắng nhụy xanh đậu trên cành tựa một lớp tuyết mỏng, hương thơm thoang thoảng, vô cùng thanh nhã.
Phòng ngủ của Hàn Nguyệt Khởi cũng được xông hương hoa mai, gian trong, sau rèm lụa, là nơi bày biện những món đồ cổ tinh xảo, quý phái, được ngăn cách bởi mười tám tấm bình phong thêu tay tỉ mỉ . Gian ngoài bày một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn chùm nho trĩu quả, đến khăn trải bàn cũng được làm từ gấm đỏ thêu chỉ vàng.
Lăng Ba dẫn A Thố vào trong, ngắm nghía chiếc giường tinh xảo tốn cả ngàn ngày công của thợ thủ công Giang Nam. Màn giường thêu hoa cỏ bốn mùa, đường thêu vô cùng xuất sắc, vừa mang nét thanh tao của tranh thủy mặc, vừa ẩn chứa vẻ đẹp hiền thục, kín đáo của khuê các, tựa một bức tường hoa rủ xuống đầu giường, thật sự tinh xảo.
Trong lúc A Thố đang ngắm nghía những đường thêu, cô nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sổ. Qua song cửa chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ rực như đốm lửa đang chạy vào, bên cạnh còn có nha hoàn lo lắng gọi tiểu thư.
Cô vừa ngẩng đầu lên, người kia đã xông vào.
– Diệp Lăng Ba, muốn chết đấy à?
Người chưa thấy mặt đã nghe tiếng, vừa giòn giã vừa lạnh lùng, tựa như lớp băng dày tháng mười hai lại phảng phất chút ngọt ngào, mắng người cũng thấy dễ nghe.
– Ta còn tưởng cô trúng tà, hoàn hồn một cái phải đến dập đầu tạ tội, hóa ra cô không sợ chết, quyết tâm chọc ta một cú phải không?!
A Thố hoảng hốt ngẩng đầu, bị gương mặt xinh đẹp của vị khách không mời này làm ngơ ngẩn.
Cô gái mặc bộ Hồ phục đỏ thẫm, hình như vừa cưỡi ngựa trở về, đến tóc cũng không vấn lên mà cài phát quan như đàn ông, dáng người gọn gàng linh hoạt, chân đi giày ủng, tay còn lăm lăm cây roi, biểu cảm ương ngạnh, mặt lạnh như băng.
A Thố vô thức muốn bảo vệ Lăng Ba, Diệp Lăng Ba lại chẳng sợ, chỉ cười lạnh:
– Ta dập đầu với cô ấy hả? Cô không sợ giảm thọ à? Ta còn đang chờ cô đến dập đầu cảm ơn ta đây này, cái đồ không biết tốt xấu.
Người vừa đến nghe Diệp Lăng Ba nói vậy, liền giận dữ vung tay, roi đập trên bàn nghe chát một tiếng. A Thố giật mình, tưởng cô nàng muốn đánh người.
– Ta thấy cô ngứa người rồi!
Cô nàng vừa nói xong liền vọt lên, A Thố vốn định cản mà không ngờ cô nàng này lại nhanh như thế, chưa gì đã vọt thẳng đến trước mặt Diệp Lăng Ba. Lăng Ba muốn trốn mà không kịp, bị nàng áo đỏ kia xốc ngang lên, không biết cô nàng kia lấy sức lực ở đâu mà nhấc bổng Lăng Ba lên được thật.
– Đừng có điên nữa!
Diệp Lăng Ba giãy dụa trên vai nàng áo đỏ, cô nàng chỉ cười khà khà ném Diệp Lăng Ba lên giường, Diệp Lăng Ba vừa giãy dụa muốn nhỏm dậy đã bị cô nàng đè chặt xuống, cười toe toét hỏi:
– Đầu hàng thì không giết! Cô có đầu hàng hay không?
Diệp Lăng Ba chỉ nhéo lên tay cô nàng:
– Thẩm Bích Vi, cô còn đùa nữa là ta giận đấy! Đồ điên này, không thấy có khách à! Hù dọa A Thố nhà ta, coi chừng ta xé cô ra.
Bấy giờ cô nàng Thẩm Bích Vi kia mới buông cô ra, ngoái lại nhìn ngắm A Thố rồi mỉm cười.
Cô nàng tùy ý nghịch ngợm trước mặt Diệp Lăng Ba, nhưng nhìn thấy A Thố thì vẻ mặt lập tức dịu lại.
A Thố cũng từng nghe nói, lão gia Thẩm gia xuất thân Thám hoa, con trai con gái ai nấy tướng mạo hơn người. Nhìn dáng dấp của cô nàng này thì biết, là cao môn quý nữ quen được người vây quanh, chỉ hơi nhíu mày đã mang khí chất lãnh đạm cao quý.
Nàng áo đỏ đánh giá A Thố một lúc, bật cười:
– Một muội muội thật xinh đẹp, không hổ là "A Thố nhà ta".
Diệp Lăng nhổm dậy, mắng:
– Này, đừng có mỉa mai kiểu đây, đây là biểu muội của ta.
Thẩm Bích Vi cũng không nói gì với A Thố, chỉ khoanh tay trước ngực, cười trêu chọc:
– Diệp Lăng Ba, ta thấy cô không lo chuẩn bị cho Hoa Tín yến đi, giữ mỹ nhân bên người thế này, tính buông thả hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!