Về phía Lăng Ba, cô trở lại Ngô Đồng viện với khí thế hào hùng, tựa như phượng hoàng phá nát lồng ngọc, giao long mở tung khóa vàng trong hí kịch, hệt một tướng quân đại thắng trở về.
Trước giờ cô luôn khoan hậu với hạ nhân, giờ đây còn tâm trạng trêu Dương nương tử và La nương tử:
– Hôm nay đã liên lụy mọi người, mất cả thưởng đêm giao thừa rồi.
– Có sao đâu ạ.
Dương nương tử vừa cười vừa đáp.
Tiểu thư đã trút giận thay chúng tôi rồi. Chúng tôi theo hầu phu nhân đến đây, cũng hận Phan Ngọc Dung thấu xương. Nếu biết ả xấu xa như vậy, ban đầu tôi đã khuyên phu nhân đừng mua ả. Đúng là thứ sói mắt trắng! Phu nhân cứu mạng ả, ả chỉ lo trèo cao thì thôi, còn dám quay lại cắn chủ. Trên đời sao lại có kẻ xấu xa như vậy!
– Chỉ trách tôi, – La nương tử thở dài, – Lúc trước do tôi đảm bảo. Mẹ ả làm việc trong xưởng giặt cùng chị dâu tôi, biết phu nhân lương thiện nên mới nhờ người cầu xin. Trước khi phu nhân qua đời, tôi còn không yên lòng nên đã nhắc lại việc này, phu nhân còn an ủi rằng chuyện này không liên quan đến tôi… Nhưng trên đời lại có những việc như vậy: người tốt không thọ, kẻ xấu lưu họa ngàn năm.
Mấy lời tâm sự của La nương tử làm mọi người đỏ hoe cả mắt. Năm đó, Diệp phu nhân thực sự rất tốt. Ba đứa con gái, từ Thanh Lan nhân từ, Lăng Ba tài giỏi cho đến Yến Yến lương thiện, đều do bà dạy dỗ mà nên. Dù vào lúc khó khăn nhất, họ vẫn quyết tâm bảo vệ hạ nhân trong cả viện. Bởi vậy, ba tỷ muội vừa có điều kiện khá hơn một chút đã lập tức đi tìm gom lại những người cũ. Khi họ tìm thấy La nương tử bị đuổi ra khỏi xưởng giặt, mọi người còn ôm nhau khóc sướt mướt.
– Được rồi, được rồi, rõ ràng là khải hoàn trở về, vậy mà La nương tử lại làm mọi người khóc, – Lăng Ba không nhìn nổi cảnh u ám như vậy bèn lên tiếng. – La nương tử thật mau nước mắt quá. Ta hiểu ý bà mà, không cần nói nhiều đâu. Chiếu theo lệ cũ của mẫu thân ta, đốt pháo xong sẽ ban thưởng, còn tăng gấp đôi nữa, mọi người thấy sao?
Mọi người lập tức bật cười, Dương nương tử liền sẵng giọng:
– Tiểu thư còn thưởng nữa, Tết nhất thưởng mấy lần như vậy, tiền tiêu vặt của tiểu thư chắc hết sạch rồi.
– Không sao! – Lăng Ba hào phóng đáp, – Hôm nay tâm trạng tiểu thư đây tốt. Vả lại, năm nay chỗ gấm hoa chúng ta tích trữ ở cửa hàng tơ lụa đã trúng mánh, giá tăng gấp đôi, số tiền thưởng của mọi người còn chẳng bằng số lẻ tiền lời đâu. Dương nương tử, mau đi gọi Liễu Cát vào đây, chúng ta đốt pháo cho náo nhiệt, đuổi vận xui! Tiện thể để bên viện kia thấy, pháo của lão thái quân còn chẳng bằng pháo của ta!
Ngô Đồng viện trở nên nhộn nhịp vui vẻ, ai nấy đều hài lòng. Đám người hầu mang các loại pháo đến, đặt sẵn trong sân.
Dù Lăng Ba bảo muốn đốt pháo cho bên kia thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đốt, muốn chờ nhóm Thanh Lan về ngắm cùng. Tuy những người hầu được vào nội viện mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, nhưng cô vẫn chỉ huy Liễu Cát:
– Đi, cất mấy cây hỏa thụ ngân hoa sang một bên, chúng ta đốt hai cái tiểu bảo tháp trước.
– Ta cũng muốn thấy tiểu bảo tháp.
Một giọng cười khúc khích vang lên sau lưng cô.
Lăng Ba ngoảnh đầu lại liền thấy Bùi Chiếu. Đúng lúc ấy, Liễu Cát cũng đốt một cục pháo tiểu bảo tháp, ánh lửa xoay tròn trên mặt tuyết, chiếu lên đôi mắt hoa đào của Bùi Chiếu, đẹp đến nao lòng.
Thế nhưng, Lăng Ba chỉ càu nhàu:
– Liễu Cát lại để huynh ngang nhiên đi vào nội viện thế này ư? Để xem tacó đánh cho hắn một trận không!
– Sao tiểu thư lại đánh ca ca em? – Liễu Nhi lập tức bênh vực, – Là tiểu thư bảo ngài ấy đến mà, huống hồ Dương Ngũ thúc cũng quen với Bùi tướng quân, mấy tên gác cổng còn đòi đi tòng quân với ngài ấy đấy chứ!
– Cứ để bọn họ đi, thiếu tướng quân về đô thành lại trông như ăn mày thế này, thì có gì hay ho cho họ chứ? – Lăng Ba khinh khỉnh đáp, – Tết nhất đầu năm, huynh lại ăn mặc như vậy, không thấy khó coi ư?
– Thì ăn mày thật mà, – Bùi Chiếu chỉ cười đáp.
Dù sao Liễu Nhi cũng còn nhỏ, bèn nhanh nhảu đáp ngay:
– Chẳng phải tiểu thư đã chuẩn bị một bộ đồ mới theo kích cỡ của Bùi tướng quân ư? Bùi tướng quân theo nô tỳ vào thay đồ nhé…
– Ồ? – Bùi Chiếu mỉm cười nhìn Lăng Ba, – Thật vậy chăng?
Mặt Lăng Ba chợt đỏ bừng, cũng may trời tối nên không bị nhận ra, cô liền mắng:
– Nói nhảm ít thôi, còn không mau thay đồ đi! Mấy đứa người hầu nhà ta còn ăn mặc tử tế hơn huynh đấy!
Bùi Chiếu nghe lời, quả nhiên đi thay quần áo. Trong sách có câu "thô phục loạn đầu nan yểm quốc sắc", Lăng Ba chỉ thấy điểm này đúng với A Thố và chàng.
Bình thường, chàng mặc bộ chiến bào cũ kia đã đủ chói mắt rồi. Nhưng năm nay, Lăng Ba cái gì cũng có nhiều, đặc biệt là gấm hoa. Cô biết chàng là tướng quân, mặc Hồ phục là tiện nhất, nên đã chuẩn bị cho chàng một bộ áo cổ tròn tay rộng màu xanh biếc. Toàn thân áo thêu họa tiết "hoa thụ lưu thủy khổng tước" xen kẽ chỉ vàng bạc lấp lánh rực rỡ. Lông đuôi của khổng tước xòe ra trên vai chàng như những mũi tên, và chàng không đeo phát quan, để sợi dây buộc tóc bay lượn cùng những lọn tóc đen nhánh trong gió tuyết, v**t v* gương mặt tựa tượng thần. Ngắm nhìn gương mặt đó, chẳng ai còn nhớ đến phong thái oai hùng áp đảo Thôi Cảnh Dục dưới vọng lâu ngày nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!