Chương 48: Tết đến

Năm mới của Diệp gia trôi qua thật yên bình.

Với người khác thì bình thường, nhưng năm nay với A Thố lại rất đặc biệt vì đây là năm đầu tiên cô ăn Tết ở Diệp gia. Tổ phụ tuy yêu thương cô nhưng dù sao cũng là người già, trong nhà nhiều việc không lo được đều giao cho quản gia nương tử xử lý nên ngày Tết cũng không tưng bừng, chỉ là hai ông cháu nương tựa vào nhau mà thôi.

Nhưng ở Ngô Đồng viện thì khác hẳn.

Cả ngày ba mươi Tết nhộn nhịp vô cùng. Từ tối hôm trước, nhà bếp đã luôn đỏ lửa, nấu đủ mọi thứ suốt cả đêm. Những hộp quà được gửi đến các thế gia trong kinh và đủ loại quà tặng cũng được gửi vào. Các loại quả khô, mứt, điểm tâm, bánh kẹo xếp chồng như những ngọn núi nhỏ. Đến Yến Yến còn hoa cả mắt nữa là A Thố!

Yến Yến rõ là hài hước. Rõ ràng đều là đồ nhà mình, vậy mà cô bé cứ thích tích trữ.

Cô bé và A Thố ngủ chung một chiếc giường, là loại giường buồng do Diệp phu nhân để lại. Ba mặt giường đều có tủ, vốn dùng để chứa các loại kim chỉ, vải vóc hoặc vài vật dụng nhỏ. Thế nhưng bây giờ, cả ba cái tủ đều bị Yến Yến trưng dụng để đựng đủ loại bánh kẹo và mứt hoa quả.

A Thố đã rất nhẫn nhịn, ai dè Yến Yến còn nhân dịp năm mới để đổi đồ ăn vặt mới. Cô bé dọn hết đồ cũ ra khỏi tủ rồi thay đồ mới vào. A Thố nhịn một lúc, thật sự nhịn không nổi nữa mới đi mách với Lăng Ba:

– Nhị tỷ tỷ, Yến Yến vẫn đang tích trữ điểm tâm, làm rơi đầy vụn bánh ra giường rồi!

Lăng Ba bị A Thố chọc cho bật cười. Cô đang sắp xếp bữa ăn trưa và nhẹ nhàng an ủi A Thố:

– Không sao, tính tình nó vốn kỳ quái thế đấy, cứ đến Tết là lại lên cơn, muội nhường nó một chút. Dù sao giường chiếu cũng phải thay mới, chúng ta đi ăn cơm tất niên, lúc quay lại Dương nương tử đã xử lý xong rồi.

A Thố đành phải nhịn. Không biết cái tật xấu này của Yến Yến từ đâu ra. Dù lúc nhỏ cô không được ăn nhiều món ngon, cũng chẳng đến mức thành quỷ đói đầu thai như Yến Yến. Chỗ đồ ăn dự trữ đấy chắc phải đủ dùng đến sang năm.

A Thố đang giận Yến Yến thì bên kia lại có người tự chọc phiền toái.

Thôi gia và Diệp gia đã tuyệt giao, nhưng Ngụy gia thì vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Không biết do Ngụy phu nhân cảm thấy Lư Văn Nhân chèn ép Lăng Ba mà tự thấy hổ thẹn hay sao, bà ấy không hề tuyệt giao với Diệp gia. Không chỉ không tuyệt giao, ngày Tết Ngụy phu nhân còn gửi lễ vật long trọng đến làm hòa.

Ngoại trừ những dược liệu và tơ lụa trong cung ban thưởng, còn có nguyên một con nai hoa cùng nhiều loại thú rừng như hoẵng, hươu. Quản gia đích thân vào bẩm báo:

– Phu nhân đã dặn, những thứ này đều do Tiểu Hầu gia vào cung săn bắn cùng Bệ hạ ở Lộc uyển. Mời các tiểu thư giữ lại dùng, nếu không đủ thì vẫn còn ạ.

Ngụy phu nhân cũng thật sơ ý, bà ấy chỉ mơ hồ biết Diệp phu nhân đã qua đời và hiện tại do kế phu nhân quản gia, chứ không biết rõ quan hệ bên trong. Thế là lúc tặng lễ, bà ấy suýt nữa để người đưa đến chính viện, khiến Phan Ngọc Dung mừng hụt, lại còn kinh động đến Diệp đại nhân, khiến ông còn tưởng Ngụy Hầu phủ chủ động kết giao với mình.

Diệp Lăng Ba mắng Ngụy gia nhưng quà tặng thì vẫn nhận đủ, lập tức cho Dương nương tử đến mang hết về ngay trước mặt Phan Ngọc Dung.

Phan Ngọc Dung lại khóc lóc với Diệp đại nhân, nói con gái mình gần đây sợ lạnh, đang cần máu nai để bồi bổ. Dương nương tử hài hước trả lời:

– Phu nhân yên tâm, nai này đều bị đông lạnh cả rồi, chờ chúng ta mang về rã đông rồi sẽ mang đến cho phu nhân.

Còn họ có dám uống đồ được đưa tới hay không thì khó nói.

Lễ vật đưa tới, người của Ngụy gia đương nhiên cũng vào Ngô Đồng viện. A Thố biết nhất định Ngụy Vũ Sơn sẽ có hành động. Quả nhiên, có một nha hoàn lạ mặt đến truyền lời.

– Biểu tiểu thư, Tiểu Hầu gia nhờ nô tỳ gửi lời, nói rằng có chuyện muốn nói với tiểu thư.

A Thố cau mày khó chịu.

– Có chuyện sao huynh ấy không tự nói, còn để ngươi chuyển lời? Lúc chúc Tết không biết đường mà nói sao? Truyền đi truyền lại còn ra thể thống gì nữa? Lén lút như vậy, coi ta là ai hả?

Lời vừa được truyền về, Ngụy Vũ Sơn lập tức hỏi Ngụy phu nhân mồng mấy sẽ sang Diệp gia chúc Tết. Khổ nỗi Thôi Cảnh Dục cũng ngồi ngay cạnh đó, Ngụy phu nhân liền tức giận đá chân hắn dưới bàn, không cho hắn hỏi nữa.

Trừ Ngụy gia, quân Trấn Bắc còn có một nhà khác gửi quà đến, đó là Phó Vân Nhị. Quà của cô tuy không long trọng bằng Ngụy phu nhân, nhưng cũng coi như được tuyển chọn tỉ mỉ. Thanh Lan quý trọng phần tình nghĩa này nên cũng hồi lễ phong phú. Nàng còn dặn dò nhà bếp chuẩn bị gói mấy món điểm tâm cầu kỳ, tặng cho Phó Vân Nhị để đãi khách ngày Tết.

Lúc đó Lăng Ba cũng ở cạnh, bèn nói một câu:

– Ngày tháng của Phó tỷ tỷ chỉ sợ cũng không dễ dàng.

– Muội ấy sao vậy? – Thanh Lan không hiểu.

– Chỉ là có vài nghi vấn mà thôi, lát nữa muội sẽ nói rõ với tỷ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!