Người càng vô tư thì khi nghiêm túc lại càng khiến người ta bất ngờ. Huống hồ chàng còn rất đẹp, nhất là đôi mắt hoa đào tinh xảo với đuôi mắt xếch lên, còn có một nốt ruồi nhỏ. Đồng tử màu đen khói rất sâu, không dập dềnh ánh nước mà sáng chói như sao. Cảm giác như cả linh hồn cũng bị hút đi nếu bị ánh mắt chàng nhìn kỹ.
Dù Lăng Ba đã ở gần chàng một thời gian, cô cũng thấy hơi ngạt thở trong thoáng chốc.
Nhưng dù sao cô cũng là Diệp Lăng Ba đã nhìn thấu chuyện tình ái, có thể dễ dàng bình tĩnh lại. Tựa như chim sẻ phương Nam thoát khỏi chướng khí, lại như linh hồ trong sa mạc vừa trốn khỏi cát lún.
– Có một câu ta muốn hỏi huynh từ lâu rồi, – Lăng Ba cười hỏi, – Có gương mặt đẹp như vậy là cảm giác gì hả, Bùi Chiếu?
Bùi Chiếu cũng mỉm cười.
Trên người chàng có thứ khí chất ung dung, đúng kiểu một người đã quen với sắc đẹp. Chàng chẳng bao giờ để tâm đến trang phục, cũng chẳng để ý biểu cảm của mình. Giống như hiện tại, chàng ngửa mặt, ghé sát lại gần cho Lăng Ba nhìn:
– Vậy nhìn thấy một người đẹp như ta, tiểu thư có cảm giác gì?
Buổi chiều đông giá, bầu trời tối đen, trong phòng đốt đèn là lúc dễ lộ khuyết điểm nhất. Thế mà ánh đèn chiếu lên gương mặt chàng vẫn sáng bóng như lụa. Khuôn mặt chàng đẹp như được thợ thủ công nắn nót từng nét khắc, làn da trơn bóng ôm sát từng đường nét tinh xảo, không chút khuyết điểm.
Ghé sát lại gần, trên người chàng thoang thoảng mùi cỏ xanh. Lăng Ba biết hẳn chàng lại vừa từ chuồng ngựa đến. Đến hương cỏ ngựa trên người chàng cũng dễ ngửi như huân hương giá trị liên thành, đúng là khiến người khác phải tuyệt vọng.
Bùi Chiếu thản nhiên để Lăng Ba nhìn mình thật kỹ, từ đôi mắt hoa đào, đến sống mũi cao thẳng, và bờ môi mỏng mang theo nét cười. Dáng môi chàng tựa một cây cung, vừa tinh xảo vừa khí khái, thực sự khó lòng soi mói.
– Mẫu thân huynh hẳn là một mỹ nhân, – Lăng Ba kết luận, – Phụ thân huynh có tuấn tú không?
– Hẳn là có, – Chàng biếng nhác đáp, – Ta chưa từng gặp phụ thân.
– Chẳng khác gì Tây Thi là thôn nữ giặt lụa nhỉ, con cháu thế gia đôi khi không đẹp bằng dân thường, – Lăng Ba cảm thán.
– Đó là vì dân chúng đông đúc. Người ở phố phường, đa số bận bươn chải mưu sinh, đâu có thời gian để ý xem mình đẹp hay không, đa số đều lôi thôi lếch thếch…. – Bùi Chiếu sửa lời cô.
Trước giờ, Lăng Ba vốn là người nói lời thẳng thắn khó nghe, cô lập tức trừng mắt.
– Còn cần huynh dạy ta sao? Bách tính ta tiếp xúc không ít hơn huynh đâu. Ta còn quản lý cửa hàng và nông trang, không phải tiểu thư khuê các chưa từng thấy khói lửa nhân gian!
Bùi Chiếu lại cười rộ lên.
– Rồi rồi rồi, do ta lỡ lời, tiểu thư nói không sai! Thưa vâng!
Lăng Ba cũng bị chàng chọc cười.
– Có phải tiếp chỉ đâu, huynh thưa vâng thành thạo thế?
– Lúc trước trong cung làm lễ chúc mừng, có truyền bọn ta tham gia, thái giám truyền chỉ cũng làm thế đấy.
– Huynh chỉ giỏi học những thứ vô bổ này! – Lăng Ba ngồi trên lồng xông hương, cao hơn chàng, vừa đọc sổ sách vừa đá chàng một cái. – À, đúng rồi, cung yến thế nào vậy? Nghe nói "hoàng kim đỗ" trong hoàng cung mới là chính tông. Nguyên liệu do Hải Sự ti tiến cống, Ngự Trù phòng mỗi năm đều đổi mới, không hề ngấy hay hôi dầu chút nào. Những thứ chúng ta mua có tốt đến mấy cũng không sánh bằng, không biết có thật không?
Bùi Chiếu biếng nhác đáp:
– Ta không ăn.
– Tại sao huynh không ăn?
– Không muốn ăn. – Chàng đáp. – Chẳng phải lúc ấy Ngụy Vũ Sơn chặn các tiểu thư trên đường sao? Ta theo Thôi Cảnh Dục đến góp vui, xem xong họ quay lại dự tiệc, ta thấy lạnh nên về quân doanh luôn.
Lăng Ba phát bực nhìn chàng.
– Đúng là huynh không trèo cao được mà. Bao nhiêu người muốn đến cung yến không được, huynh thì hay rồi, được đi còn chê bai.
Bùi Chiếu không giận, chỉ cười tủm tỉm. Thật ra chàng không giống người xuất thân thường dân, bởi cái điệu bộ lười biếng kia trông chẳng khác gì một con mèo chảnh chọe. Lăng Ba hỏi chuyện thì chàng đáp; cô không nói gì, chàng chỉ ngồi yên như một vật trang trí đẹp đẽ, tô điểm chút sắc màu cho chiều đông, khiến ngay cả sổ sách cũng không còn khô khan nữa.
"Chàng lười, nhưng Lăng Ba lại rất cần mẫn. Một buổi chiều không biết bao nhiêu việc phải lo, cũng may đều có Dương nương tử vào bẩm báo. Lúc là chuyện thực đơn cơm tất niên đã chuẩn bị xong, nhờ cô xem xét; lúc lại là chuyện hai người hầu vì tranh một công việc mà đánh nhau, cần cô phán xét; có lúc lại có môn sinh của Diệp đại nhân đưa lễ vật đến, hỏi có cần báo cho bên kia không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!