Ngày Tết, ai nấy đều bận rộn. Ngô Đồng viện luôn ở một mình một góc, không qua lại với chính viện nên không đón năm mới cùng họ. Chỉ đến bữa cơm tất niên, nể mặt Diệp lão thái quân, họ mới ngồi chung bàn với Diệp đại nhân và Phan di nương. Thanh Lan còn lịch sự chúc Tết Diệp đại nhân, chứ Lăng Ba chỉ nói qua loa một câu, thậm chí không buồn gọi "cha". Yến Yến cũng học theo cô, khiến Diệp đại nhân tức đến hộc máu mà không làm gì được.
Năm nay cũng vậy. Phan Ngọc Dung quản gia, Lăng Ba chẳng buồn nói chuyện với bà ta, ngay cả những khoản chuẩn bị cho dịp cuối năm cũng hỏi thẳng quản gia. Nghe nói nhà cũ truyền tin đến, cô liền dẫn theo nha hoàn và bà vú, định đến tiền viện hỏi.
Lăng Ba là người thực dụng, việc cô không coi trọng chính viện là một chuyện, nhưng ba tỷ muội vẫn là đích nữ của Diệp gia, những thứ đáng có thì vẫn nên có. Đến Dương nương tử cũng đang hăng hái, nói:
– Vốn phải nên như vậy, vẫn là Nhị tiểu thư lợi hại!
A Thố vốn đang ngồi bên cửa sổ chải đầu, nghe vậy cũng đứng lên.
– Muội cũng đi, nhị tỷ dẫn muội đi với!
hần sắc Lăng Ba hơi động, nhưng cô không nói gì. Chỉ có Liễu Nhi muốn nói, rồi lại thôi:
– Biểu tiểu thư…
– Không sao, – Lăng Ba ngăn Liễu Nhi lại, cô vẫy tay gọi A Thố. – A Thố muốn đi thì cứ đi cùng đi. Đây cũng vừa lúc để học một ít quy củ quản gia.
Dù sao A Thố cũng còn nhỏ, theo Lăng Ba đi một chuyến thì cũng chẳng nhận ra được gì. Lăng Ba hỏi lão quản gia của Diệp gia về thu hoạch của nông trang dưới quê năm nay, còn hỏi thêm chuyện trong tộc. Chỉ là vài câu chuyện phiếm, có vẻ không đáng để cô phải đích thân đi một chuyến.
Lúc quay về, Lăng Ba đúng là gặp bất ngờ. Ngày Tết vốn là thời điểm môn sinh và bạn cũ đến nhà bái phỏng. Chức Thị lang của Diệp đại nhân tuy không cao, nhưng vì ông từng nhận chức ở Hàn Lâm viện nên cũng có không ít môn sinh. Năm nay, những người này đều về kinh nhậm chức nên hẹn mấy người bạn cũ cùng trường đến thăm. Có khoảng mười người, đều là những người trẻ tuổi, và mấy người dẫn đầu đều là thanh niên tài tuấn, văn nhã lịch sự.
Lăng Ba dẫn các nha hoàn và bà vú đi ngang qua hành lang gấp khúc thì đụng mặt họ. Là một tiểu thư khuê các, cô đương nhiên phải núp sau lưng Dương nương tử. Cũng may Dương nương tử nhận ra người nên đã chào hỏi:
– Trâu tướng công, Tề tướng công, hai vị đến thỉnh an Diệp đại nhân sao? Nô tỳ có lễ.
Bà ấy hành lễ, hai thanh niên kia cũng đáp lễ. Người mặc áo bào xanh vô cùng lễ độ, nói:
– Dương nương tử có lễ. Sư mẫu đã mất, tiểu chất ở Dương Châu lại không kịp trở về, thật sự xấu hổ. Xin nhờ Dương nương tử thay ta tạ tội với tiểu thư.
Người mặc áo bào màu son thì yên tĩnh hơn nhiều, chỉ hành lễ theo mà thôi.
– Nào có. – Lăng Ba đứng phía sau Dương nương tử lạnh nhạt đáp. – Dương nương tử, hãy thay ta cảm ơn hai vị sư huynh. Trong nhà không có trưởng bối, không tiện giữ hai vị lại dùng cơm, xin thứ cho ta thất lễ.
Bấy giờ, các thanh niên mới ngẩng đầu lên. Họ vốn định nhìn Lăng Ba, nhưng lại bị A Thố hấp dẫn. Trong bộ váy áo lựu đỏ bạc hồng, khoác áo lông cáo trắng, gương mặt tươi tắn như bông thược dược của cô bé càng được tôn lên. Tuy A Thố chỉ lộ nửa mặt, cũng đủ khiến họ kinh ngạc không nói nên lời.
Liễu Nhi thấy vậy, chỉ khẽ thở dài.
Tiểu thư đã vất vả thu xếp, cuối cùng lại là làm giá y cho người khác.
A Thố không để ý đến điều đó, Lăng Ba cũng chẳng nói gì, vẫn dẫn A Thố về Ngô Đồng viện như thường lệ. Cô sợ A Thố buồn chán, còn bảo các nha hoàn chơi phi hoa lệnh cùng cô bé. Tứ yến của phái nam được tổ chức sau Tết, A Thố còn nhỏ, có lẽ không kịp luyện cưỡi ngựa nhưng luyện một chút thơ từ thì vẫn tốt. Có nhan sắc xinh đẹp đương nhiên là một ưu thế lớn, nhưng phải phối hợp với tài năng mới có thể bách chiến bách thắng. Cô tự thấy mình là một tỷ tỷ tốt, đương nhiên phải chuẩn bị lâu dài cho A Thố.
Bữa trưa được dọn ở noãn các. Lăng Ba bị cảm lạnh nhẹ nên chỉ ăn mấy món thanh đạm. Buổi chiều, cô vốn định tính sổ sách thì Liễu Nhi rụt rè bước vào, đang băn khoăn không biết nên nói hay thôi. Lăng Ba nhận ra, bèn hỏi:
– Tên khốn kia lại đến à?
Thật ra Bùi Chiếu cũng chẳng có gì khốn nạn, nhưng Lăng Ba cứ thích mắng chàng như vậy. Mặt mũi còn chưa thấy đâu mà đã làm cô đã giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần này cũng vậy. Trời tuyết lớn, Lăng Ba chẳng muốn ra ngõ gặp chàng nên đã cho gọi Bùi Chiếu vào nhà. Dù sao ở đây đông người, không thiếu quản gia hay nha hoàn đi lại, sự xuất hiện của Bùi Chiếu cũng không khác Liễu Cát là bao.
Bùi Chiếu lại chẳng chịu khó, cứ ăn mặc lôi thôi. Chàng ỷ mình có gương mặt tuấn tú, mặc gì cũng đẹp. Chiếc chiến bào màu xanh đậm của Hỏa tự doanh khoác hờ trên người chàng lại tựa như gấm vóc. Thật sự khiến người ta tức chết.
Liễu Nhi cũng như Lăng Ba, bĩu môi chê bai:
– Tướng quân mặc như vậy, thế nào cũng bị tiểu thư mắng cho xem.
Bùi Chiếu cũng không giận, chỉ ngẩng đầu cười với cô nha hoàn. Liễu Nhi đỏ mặt, vội vén màn bước vào trong.
Lăng Ba đang tính sổ, khoác chiếc áo màu vàng chanh, tóc chỉ được búi gọn một búi nhỏ, dựa vào chiếc lồng xông hương đặt cạnh giường. Cô cầm bút son, đang chấm chấm điểm điểm lên sổ. Dung nhan cô bình thường, nhưng mái tóc lại rất dày, xõa ra sau lưng tựa những lớp sóng mây. Ánh sáng vàng ấm phủ lên gương mặt thanh tú, tạo cảm giác ôn hòa tựa sứ trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!