Chương 45: Mưu tính

Ngay sau tuyên bố của Thôi Cảnh Dục, tỷ muội Diệp gia lập tức ra về. Ngay cả Yến Yến đang lén hái sơn tra trong vườn Hầu phủ cùng Đào Lê Nhi cũng bị dẫn về theo. Các phu nhân tuy ngạc nhiên với quyết định của Thôi Cảnh Dục, nhưng trong lòng lại đang hoan hỉ mừng thầm.

Không cần biết Diệp gia đã dùng thủ đoạn gì khiến Thôi Cảnh Dục hạ quyết định, thì trong mắt các phu nhân, đây chẳng khác nào một màn đồng quy vu tận.

Tỷ muội Diệp gia là chuyện nhỏ. Diệp Thanh Lan đã hai mươi tư tuổi, không còn hy vọng gì nữa. Diệp Lăng Ba nhan sắc tầm thường, tính cách lại khó ưa, hoàn toàn không có sức cạnh tranh. Chỉ có việc tỷ muội Lư gia bị loại khỏi cuộc chơi mới là tin mừng lớn nhất.

Lư gia và Thôi gia tuyệt giao, Lư Uyển Dương sẽ không còn nằm trong lựa chọn của Thôi Cảnh Dục nữa. Với các tiểu thư trong kinh thành, đây không chỉ loại được một đối thủ đáng gờm, mà còn như kẻ mạnh tự hủy tương lai. Bây giờ, ai cũng có thể trở thành "trạng nguyên" vậy.

Nên tiệc tối quả thực đã trở thành lễ mừng công không chính thức của các phu nhân. Chỉ tiếc Diệp Lăng Ba, người đã lập được đại công, lại đã về nhà. Nếu không, các phu nhân thực sự chỉ muốn mời nàng một chén rượu để tỏ lòng biết ơn.

Đáng tiếc sắc mặt Thôi Hầu gia quá kém, nên các phu nhân không thể tỏ ra quá đắc ý.

Họ đoán có lẽ do tỷ muội Diệp gia đã mạo phạm, buộc Thôi Hầu gia phải tuyệt giao với Lư gia để không mang tiếng thiên vị, nên Thôi Hầu gia mới lạnh lùng như vậy.

Vở kịch được diễn trong tiệc tối là "Đại chiến sông Bàn Sa", thực chất lại ẩn dụ cho trận chiến sông Minh Sa. Đây là vở kịch do Thánh Thượng đích thân ban thưởng, không ai dám bỏ qua. Bàn tiệc nam nữ được ngăn cách bởi thủy tạ, từ xa có thể thấy Thôi Hầu gia ngồi ghế chủ tọa, mặt lạnh như băng, liên tục uống hết chén này đến chén khác.

Nói một cách không nghiêm túc, y càng âm trầm lại càng tuấn tú, tựa như một con sói đen ẩn mình giữa tuyết lớn, khiến lòng người không khỏi hoảng loạn. Có thể thấy, trên đời mỗi người mỗi vẻ, đều có những ưu điểm riêng.

Đáng tiếc tướng lĩnh áo xanh đã cùng y đấu cưỡi ngựa bắn cung sáng nay lại không có mặt ở đây. Nếu không, chàng ngồi cùng Thôi Hầu gia và Ngụy Vũ Sơn, chắc chắn sẽ khiến khí chất càng thêm hơn người.

Nhắc đến Ngụy Vũ Sơn mới nhớ, không biết tại sao, hắn có vẻ ngơ ngẩn và chán nản, nên đã rời tiệc từ sớm...

Về phía Lăng Ba, tối nay cô không đi dự tiệc mà còn bận rộn hơn cả việc đi dự tiệc.

Thẩm Bích Vi không nói gì trên đường về. Diệp gia tuyệt giao với Hầu phủ, cô nàng cũng không tham dự tiệc tối mà đích thân đưa tỷ muội Diệp gia về nhà. Về đến nơi, cửa vừa đóng lại, Thẩm Bích Vi lập tức ép hỏi Lăng Ba:

– Cô mau giải thích rõ cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại ầm ĩ như vậy, cô cố ý phải không?

Diệp Lăng Ba chỉ ra hiệu cho cô nàng nhỏ tiếng lại. Hai người đang thay quần áo, còn Thanh Lan chờ bên ngoài. Cô rón rén đi tới cạnh cửa, lén liếc nhìn một cái, ai ngờ Thanh Lan đang ngẩn ngơ suy nghĩ lại nhìn thấy và hỏi:

– Lăng Ba, muội sao rồi? Lại đây để tỷ nhìn xem, có bị thương không?

– Không, muội không sao cả, – Lăng Ba thoải mái xoay một vòng cho nàng xem. – Thật ra muội không bị đánh, Trần Mộng Liễu chỉ muốn dọa muội một chút thôi, muội không chịu thiệt chút nào. Chẳng qua muội cố ý làm lớn chuyện để cô ta mất mặt.

– Ừ, vậy thì tốt, – Thanh Lan vẫn hơi cứng nhắc, kiểm tra muội muội mình một lượt thấy Lăng Ba quả thật không bị thương, cũng không bị cảm lạnh mới yên tâm phần nào.

– Được rồi, tỷ đừng chỉ quan tâm muội nữa, tỷ cũng phải thay quần áo đi, – Lăng Ba nhìn nàng với ánh mắt ấm áp, khẽ kéo xiêm y của nàng. – Ăn mặc phong phanh thế này, lại chẳng chịu đội mũ ấm, coi chừng bị cảm lạnh đấy.

– Lúc ấy tỷ sốt ruột quá nên vội đi ngay, – Thanh Lan ngượng ngùng vuốt tóc mai, – Trông không quá lôi thôi chứ?

– Không có không có, tỷ tỷ của muội dù không trang điểm vẫn đẹp như thiên tiên. – Lăng Ba cười hì hì khen ngợi.

Thanh Lan bị muội muội làm nhoẻn cười, nhưng nụ cười lại chẳng chạm đến đáy mắt. Hiển nhiên, vụ "tuyệt giao" với Thôi Cảnh Dục đã khiến nàng kiệt sức, đến nỗi nàng vẫn còn ngẩn ngơ.

Lăng Ba không làm phiền Thanh Lan thêm nữa, chỉ để Xuân Minh và Cảnh Hòa giúp nàng thay y phục. Còn cô và Thẩm Bích Vi trở lại trong phòng. Thẩm Bích Vi nhìn cử chỉ của Lăng Ba, cũng đã đoán được đại khái sự thật.

– Giỏi lắm Diệp Lăng Ba, cô dám chơi tâm cơ với tỷ tỷ cơ đấy! – Thẩm Bích Vi lập tức đè Diệp Lăng Ba lên giường. – Còn không mau nói thật! Có khai không, không là ta dùng hình đấy!

– Được rồi được rồi, đừng đùa nữa! Có gì mà khoe khoang chứ!

Diệp Lăng Ba càu nhàu, nhưng dù sao cô cũng mới mười chín tuổi, vẫn còn nét thiếu nữ. Đánh được một trận vang dội như vậy, còn ngáng chân được cả Lư Uyển Dương, làm sao cô có thể nhịn được mà không khoe khoang. Cô lập tức ghé sát thì thầm hết sự thật vào tai Thẩm Bích Vi, khiến cô nàng nghe xong không ngừng cảm thán.

– Không ngờ cô kiếm đâu ra địa đồ của Hầu phủ, còn tính được đúng tính cách của Trần Mộng Liễu… – Thẩm Bích Vi cảm thán. – Đánh trận cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Cô đã có địa lợi và nhân hòa, chẳng trách họ không thắng nổi.

– Nói bừa! Rõ ràng là do ta là người nhân nghĩa mà! – Diệp Lăng Ba đắc ý cười khà khà. – Bình thường tỷ muội Lư gia làm nhiều việc ác, Trần Mộng Liễu và Dương Xảo Trân càng là hai kẻ ác độc không hơn gì rác rưởi. Nếu họ không có ý muốn hại ta, sao có thể bị trúng kế được? Ta danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải thắng lợi rồi!

Thẩm Bích Vi cũng bị cô chọc cho bật cười.

– Đừng nói nữa! Cô còn không ngại tự nhận mình là người nhân nghĩa cơ đấy! Cô mà nhân nghĩa cái gì? Chỗ nào cũng tính toán, từng bước từng bước. May mà cô là người ngay thẳng, chứ nếu là kẻ xấu, chắc còn làm nhiều việc ác hơn cả tỷ muội Lư gia ấy chứ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!