Chương 43: Thủ đoạn

– Điều tra cho ra lẽ ư?

Diệp Lăng Ba khẽ cười khẩy. Tướng mạo của cô tuy bình thường, nhưng biểu cảm lúc này lại khiến mọi ánh mắt đổ dồn. Cô hỏi Tô nữ quan:

– Song phương ai cũng cho mình là đúng, vậy tra xét thế nào đây? Chúng ta chỉ có hai chủ tớ, còn Trần tiểu thư và Tiết phu nhân lại có cả một đám người. Ta khuyên mọi người một câu: chi bằng dĩ hòa vi quý, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Như vậy mới giữ được thể diện cho điện hạ.

– Thấy chưa! Cô ta chột dạ rồi! – Trần Mộng Liễu lập tức nhảy xổ ra, chỉ thẳng vào mặt Lăng Ba mà quát lớn, – Cô ta vu oan cho ta, bây giờ thì lòi đuôi rồi!

Không chỉ các phu nhân lộ ra ánh mắt như nhìn đồ ngốc, ngay cả Lư Văn Nhân cũng không nhịn được mà lườm Trần Mộng Liễu một cái, rồi kéo cô ta sang một bên.

– Chân tướng thế nào đương nhiên không thể chỉ nghe lời từ hai phía. Hầu phủ rộng lớn thế này, chẳng lẽ lại không tìm được nhân chứng, vật chứng sao? – Tô nữ quan liếc nhìn Lư Văn Nhân một cái rồi nói.

– Đây là phủ đệ của Hầu gia, lại do Ngụy phu nhân chủ trì yến tiệc… nhân chứng vật chứng ư? – Lăng Ba lại khẽ cười khẩy.

Ngụy phu nhân không nhịn được nữa, liếc nhìn sang Hoàng nương tử bên cạnh.

– Vào giờ Mùi, phu nhân của chúng ta dẫn Trần thiếu phu nhân, Trần tiểu thư và Tiết phu nhân đến kiểm tra thực đơn nhà bếp, quả thực có nhìn thấy Diệp Nhị tiểu thư dẫn nha hoàn tìm nhẫn trong vườn mẫu đơn. Lúc đó, cô ấy còn bảo muốn sang Bắc viện tìm…

Hoàng nương tử muốn nói rồi lại thôi, liếc mắt nhìn sang Ngụy phu nhân.

Ngụy phu nhân mím chặt môi, rồi đứng hẳn ra.

– Lúc ở nhà bếp, Trần tiểu thư đã kéo Văn Nhân sang một bên nói vài câu, sau đó Trần tiểu thư và Tiết phu nhân cùng biến mất, – Bà bình tĩnh nói ra những lời có thể làm chứng cho Lăng Ba, – Các nơi trong phủ đều có người hầu, Trần tiểu thư và Tiết phu nhân có đến Bắc viện hay không, chỉ cần gọi người hầu đến hỏi là sẽ rõ ngay.

Không chỉ Trần Mộng Liễu, ngay cả Lư Văn Nhân cũng hoảng hốt nhìn Ngụy phu nhân.

Công tư phân minh chỉ là lời nói sáo rỗng. Các phu nhân trong kinh cũng như các đại thần trong triều, ai mà chẳng có phe phái? Ai mà chẳng nói đỡ cho người phe mình? Cho dù có chứng cứ cũng phải tìm cách lấp l**m đi, huống hồ đây mới chỉ là nghi ngờ mà bà ấy đã chủ động khai hết tất cả rồi.

Mọi người chỉ nghĩ Ngụy phu nhân ngu xuẩn, không ngờ bà ấy lại thẳng thắn đến mức đó.

Chỉ có Diệp Lăng Ba là không hề tỏ ra bất ngờ. Cô thậm chí còn khẽ lướt mắt qua nhóm tiểu thư đang đứng đó.

Hà Thanh Nghi đã đứng dậy vào lúc đó.

– Trước buổi trưa, quả thật Trần Mộng Liễu đã nổi xung đột với Lăng Ba tỷ tỷ, còn tuyên bố muốn trả thù. Không chỉ mình ta nghe thấy, mà các tiểu thư khác cũng đã nghe thấy.

Quả nhiên, xung quanh lập tức có người đứng ra làm chứng.

– Phải đó!

– Ta cũng nghe thấy.

– Trần tiểu thư còn bảo Diệp Nhị tiểu thư cứ chờ đó! Sau đó liền bỏ đi.

Mặt Trần Mộng Liễu lập tức đỏ bừng, cô ta lao ra nạt nộ:

– Các ngươi đều nói hươu nói vượn! Lúc ấy chẳng qua chỉ là cãi nhau thôi…

Trần Mộng Liễu càng nói càng lộ. Lư Văn Nhân chỉ liếc mắt một cái, lập tức có nha hoàn và bà vú nhanh nhẹn đến kéo cô ta xuống. Nàng ta hiểu rằng hôm nay Trần Mộng Liễu khó thoát. Chuyện cô ta công khai muốn trả thù Diệp Lăng Ba ai cũng đã nghe thấy, và việc cô ta kéo theo Dương Xảo Trân cùng một đám nha hoàn, bà vú đến bao vây Diệp Lăng Ba cũng là sự thật hiển nhiên.

Đây chính là chuyện mà hai bên đều cho mình đúng, thật khó mà nói rõ được…

Cho dù Diệp Lăng Ba có tự khóa cửa, và cũng không bị đánh, nhưng những người làm chứng lại đều là nha hoàn, bà vú của Trần gia và Dương Xảo Trân. Ai mà chẳng nghi ngờ họ bao che cho chủ nhân nhà mình chứ?

Có trách thì cũng chỉ trách Dương Xảo Trân và Trần Mộng Liễu ngu ngốc. Đã biết Diệp Lăng Ba giỏi thủ đoạn lại còn muốn tự mình vây lại gần. Cứ tưởng có thể dạy dỗ được cô ta một phen, nào ngờ lại trúng kế, còn làm liên lụy đến mình!

Lư Văn Nhân chớp mắt đã hạ quyết tâm, nhất định phải thí tốt cứu xe. Nàng ta liếc nhìn Lư Uyển Dương, rồi tiến lên phía trước, mỉm cười với Tô nữ quan:

– Hóa ra là chuyện này. Mộng Liễu còn nhỏ, nhất thời hồ đồ, khó tránh gây ra chuyện dại dột. Mọi người ở Hoa Tín Yến đều là tỷ muội, không tránh được xung đột. Có trách thì cũng chỉ trách Mộng Liễu nóng nảy. Tiết thiếu phu nhân cũng thật là, sao không khuyên nhủ muội ấy chứ? Sao lại mặc kệ nó chạy đến chỗ Lăng Ba lý luận…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!