Chương 4: Tỷ tỷ

Lúc A Thố thức giấc ở viện Ngô Đồng, trời đã sáng choang.

Không chỉ Lâm nương tử, đến bản thân cô cũng hơi kinh ngạc. Từ lúc vào kinh đến nay, dù ở bên cạnh Mạnh phu nhân, cô cũng chưa từng ngủ ngon giấc đến vậy. Có thể là trong lòng mơ hồ biết, người trong Mạnh phủ đang nhìn chằm chằm, sức khỏe Mạnh phu nhân lại không tốt, nhìn như có nơi đặt chân, thực chất chỉ là lục bình chìm nổi, không biết nay mai.

Còn ngoại viện này của Diệp gia là địa bàn của ba tỷ muội kia, dù tâm cơ của Phan di nương có sâu thế nào, phía trước có Thanh Lan, phía sau có Lăng Ba, phong ba không lọt vào nổi.

Nếu không, Yến Yến sẽ không thể yên tâm ngủ thẳng cẳng.

Tuy Yến Yến chưa dậy, A Thố vẫn hơi ngại ngùng vội rời giường rửa mặt trang điểm. Nha hoàn Liễu Nhi của Lăng Ba chỉ cười nói:

– Biểu tiểu thư dậy sớm thế ạ? Tiểu thư nhà tôi đã dặn, ăn sáng xong rồi trang điểm cũng được.

Lăng Ba bảo Bát trân yến hôm qua chuẩn bị vội nên còn chưa đủ, quả nhiên bữa sáng hôm nay càng đặc sắc hơn. Bàn tròn nhỏ, bên dưới đặt lồng hun khói, phòng nhỏ kín gió nhìn đã thấy đầm ấm.

Giữa bàn đặt một chiếc nồi đồng đang ninh canh gà sôi sùng sục, bên dưới là mỳ ngân ti, trên bàn bày đầy thức ăn kèm, chân giò hun khói, chả cá viên, lòng heo, hiếm thấy nhất là một đĩa rau xanh, nhìn vô cùng quen mắt.

– Tới đây đi, – Diệp Lăng Ba kéo cô ngồi xuống, – Thanh Lan tỷ bảo rồi, tiệc hôm qua bày vội quá, không kịp làm mấy món muội thích ăn. Hôm nay đặc biệt chiêu đã muội, nghe nói buổi sáng Dương Châu hay ăn mỳ, hơn nữa nhất định phải có loại rau này, gọi là thảo đầu gì đó, ăn với canh gà là ngon nhất.

A Thố kinh ngạc trợn tròn mắt.

– Thật sự là thảo đầu, sao Thanh Lan tỷ tỷ tìm được vậy?

– Còn sao nữa, Dương nương tử đã đi hỏi mấy hàng rau liền đều không có loại rau Giang Nam. Cũng may nhà Vũ An hầu thân thiết với Thẩm gia có một nông trang, lão thái thái theo lão thái gia lên kinh thành nhận chức là người Giang Nam, thích ăn món này nên nông trang đó có. Họ đi bất kể đêm ngày đưa tới, mới kịp bữa điểm tâm đấy.

Lăng Ba vừa nói vừa gắp một đũa rau bỏ nhúng vào nồi canh gà, cười nói:

– Muội nếm thử xem, có phải hương vị này không?

A Thố vội lấy bát đũa, tự mình gắp ra cho Lăng Ba. Cô lại múc một bát canh gà đưa trước cho Thanh Lan.

– Thảo đầu không được nấu lâu, nhúng vào phải vớt ra ngay, – Cô múc cho Thanh Lan, lại gắp cho Lăng Ba, – Tỷ tỷ ăn trứng gà không?

Thanh Lan nhoẻn cười:

– Vốn là chuẩn bị cho muội, sao lại thành muội hầu hạ bọn tỷ thế này?

A Thố cũng mỉm cười.

– Tỷ tỷ có điều không biết, mỳ ngân ti là món ăn gia đình, để cả nhà quây quần cùng thưởng thức. Không chỉ ngon còn rất vui, cách làm cũng thú vị. Lúc mẹ muội còn sống vẫn thường nấu cho muội ăn. Mẹ thường cấm muội đến gần nồi sợ làm muội bị bỏng. Lúc muội chơi với bạn bè, còn nặn bùn giả làm mỳ cơ.

– Không ngờ trong muội điềm đạm như vậy, lại giống như Yến Yến vậy, là cao thủ nghịch bùn, – Lăng Ba đùa giỡn, – Mấy hôm trước nó còn chơi, con gái con đứa mười bốn tuổi rồi còn thích nghịch bùn, nói ra không ai tin.

– Ai đang nói xấu muội vậy!

Yến Yến duỗi eo đi ra, thấy trên bàn đầy món ăn mới thì vô cùng háo hức.

– Nào nào, múc cho muội một bát với, muội muốn thêm thịt yến. Hai hôm trước Hàn tỷ tỷ tặng thịt yến rất ngon. Một ngày muội ăn đến hai, ba cân, nhị tỷ lại hẹp hòi tịch thu lại hết.

Lăng Ba lập tức mắng yêu:

– Muội còn không biết ngượng mà kể. Đó là quà người ta tặng ăn tết, đặc biệt mời ngự trù trong cung làm, cũng chẳng được bao nhiêu. Muội thì hay rồi, như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, ăn ừng ực như cơm trắng, phụ cả lòng tốt của Hàn tỷ tỷ.

– Không sao, Hàn tỷ tỷ bảo rồi, ăn hết thì gọi tỷ ấy là được, – Yến Yến cười hì hì, – Dù sao với giao tình của nhà mình và Hàn tỷ tỷ, thiếu của ai cũng không thiếu của chúng ta, cứ thoải mái mà ăn thôi.

A Thố rũ mắt tập trung ăn, cũng không khỏi thấy hiếu kỳ với vị Hàn tỷ tỷ kia. Cô trời sinh đã thông minh lanh lợi, dung mạo xinh xắn, lúc ở Dương Châu cũng là một cô gái xuất sắc. Mãi đến lúc vào kinh mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Diệp Thanh Lan xuất sắc, gặp trưởng bối biết lễ nghĩa, khéo giao tiếp, vừa biết lên phòng khách vừa biết quản lý việc nhà. Chi phí ăn mặc, chấp chưởng bếp núc chỗ nào cũng chu đáo, chuyện nào cũng là chuyện dù có chuyên tâm mấy năm cũng chưa chắc học được.

Vị Hàn tỷ tỷ kia tuy cô chưa gặp mặt, nhưng từ những thông tin nho nhỏ này đã đoán hẳn cũng là người đứng ngang hàng với Diệp Thanh Lan. Tiểu thư khuê các do thế gia trong kinh bồi dưỡng ra đều có bản lĩnh vững chắc, không phải thứ chút thông minh của cô so sánh được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!