Chương 39: Vọng lâu

A Thố âm thầm đóng góp nhiều công sức, trong khi Lăng Ba cũng đang nỗ lực hết mình.

Tiệc Phong Hầu của Thôi Cảnh Dục diễn ra khá "khiêm tốn". Việc Trưởng công chúa vắng mặt hiển nhiên là lý do hàng đầu. Quân Trấn Bắc đã tổ chức hai đợt tiệc Phong Hầu. Công chúa đã dự tiệc ở Ngụy gia thì không thể tiếp tục đến Thôi gia, nếu không sẽ có vẻ quá ưu ái Sơn tự doanh. Cảnh Hầu gia vốn dĩ bị ép đẩy lên để phân chia quyền lực với Sơn tự doanh.

Lão Hầu gia đã già, con cháu cũng không có ai thật sự xuất sắc, nên nếu không có sự hỗ trợ của các quan lại, quân Trấn Bắc hoàn toàn bị Sơn tự doanh nắm quyền lãnh đạo.

Nhưng hiện tại Thôi gia quả thật quá hiển hách. Những người am hiểu quân sự đều nhận ra Ngụy Hầu gia là một danh tướng mẫu mực, luôn vì nước vì dân. Thôi Cảnh Dục mới thực sự là người thừa kế tinh thần của ông, đến mức Ngụy Vũ Sơn, con trai độc nhất của Ngụy Hầu gia, còn bị đối xử nghiêm khắc hơn cả người ngoài. Tuy nhiên, Ngụy Vũ Sơn lại thật lòng bái phục Thôi Cảnh Dục, tôn kính y như huynh trưởng. Nên Sơn tự doanh về sau quá nửa sẽ thuộc về Thôi Cảnh Dục.

Các đại thần trong triều muốn trung quân nhưng cũng phải mưu thân. Nên dù không thể đích thân dự tiệc, họ cũng sai con cháu của mình đến, các phu nhân và tiểu thư còn tới từ sớm hơn nữa.

Thôi Cảnh Dục cũng rất giàu có. Gia thế của y vốn đã tốt, lại còn được Bệ hạ ban thưởng hậu hĩnh. Ngoài phần thưởng phong Hầu, vô số vàng bạc, châu báu, tơ lụa cùng đủ loại bảo vật cũng được ban vào phủ của y nhiều như nước chảy. Nhờ vậy y có thể dễ dàng mua được gia trạch của Hoàng Thị lang để làm Hầu phủ của mình.

Gia đình Hoàng Thị lang từng có một vị phi tần. Dù chưa từng thăm viếng, trạch viện của họ vẫn được xây dựng theo quy cách vương hầu, cực kỳ thích hợp để tổ chức những buổi tiệc lớn. Lan Hoa yến vốn là tiệc nhỏ, nhưng dưới bàn tay Thôi Cảnh Dục, nó lại trở thành sự kiện lớn nhất kinh thành. Trong khi khách nam còn hơi e dè, các phu nhân lại xoa tay hăm hở, quyết tâm giành được chàng rể quý này. Các tiểu thư chưng diện tươi tắn như những đóa hoa nở rộ, với trang sức quý giá và trâm ngọc cài đầy đầu.

Điều này khiến giá tơ lụa và đá quý ở kinh thành chỉ trong ba ngày đã thay đổi chóng mặt, thực sự đáng kinh ngạc.

Trở ngại duy nhất lúc này là Ngụy phu nhân. Vì Thôi gia không có nữ trưởng bối, Ngụy phu nhân phải thay Thôi Cảnh Dục tiếp đón khách khứa. Bản thân yến tiệc cũng chỉ ở mức tàm tạm, bởi Lư Văn Nhân rõ ràng không thật sự tận tâm. Tuy nhiên, các phu nhân lại kiêng dè Ngụy Nhạc Thủy nên đã ngấm ngầm tìm cớ bới móc rất nhiều. Dù sao Ngụy phu nhân cũng quá khù khờ, chẳng có chút tâm cơ nào, hoàn toàn không có tai mắt nên có bị mắng cũng không hay biết.

Các phu nhân đều dùng thủ đoạn, quấn chặt lấy Ngụy phu nhân, nhờ vậy tạo khoảng trống cho các tiểu thư tự do đi lại. Hậu viện của tòa nhà này vốn được tu sửa cho phi tần, nên nội viện rất lớn trong khi ngoại viện lại nhỏ; tường nội viện cao còn tường ngoại viện lại thấp.

Gánh hát được sắp xếp biểu diễn ở thủy tạ. Hai bên bờ được lát đá Thái Hồ và trồng đầy hoa mai vàng, những bông hoa nở rất muộn và không sợ tuyết. Hơi ấm từ lò sưởi đồng xông lên, hương thơm ấm áp tỏa khắp sân vườn, tạo nên một không gian thật thích ý.

Các tiểu thư đi dạo trong vườn và cực kỳ hài lòng với phủ đệ tráng lệ này. Việc xây dựng một đình viện theo kiểu Giang Nam ở kinh thành tốn kém không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực. Chỉ riêng cái hồ lớn nối nội viện và ngoại viện, những ngọn núi giả bên bờ hồ, suối chảy róc rách, thủy tạ lầu đài cùng các loài hoa quý trồng bên hồ đã là những cảnh tượng hiếm thấy ở kinh đô.

Chẳng trách điều đó khiến các tiểu thư mơ mộng được trở thành nữ chủ nhân của trạch viện này.

– Nghe nói Hầu gia còn đang mua biệt uyển, – Hà Thanh Nghi khẽ nói.

– Đương nhiên rồi!

Trần Mộng Liễu, tiểu thư Trần gia, đắc ý cười.

– Thôi Hầu gia xuất thân thế gia, đương nhiên biết quy củ của các gia tộc lớn. Phủ đệ trong kinh dùng để ở khi thượng triều, còn muốn ngắm hoa ngày xuân thì phải đến biệt uyển – đó là xuân uyển. Mùa thu đi săn thì phải có thu uyển. Người có kiến thức đều rõ điều này. Chỉ những kẻ căn cơ nông cạn mới không biết tên biệt uyển gọi là gì.

Các thành viên Trần gia thường không có tướng mạo nổi bật, Trần Mộng Liễu cũng không ngoại lệ. Tính tình cô ta lại còn ngang ngược và ngốc nghếch. Cô ta hoàn toàn không nhận ra rằng dù chị dâu Lư Văn Nhân dẫn mình đến đây, nhưng người được nâng đỡ thật sự là Lư Uyển Dương; còn Trần Mộng Liễu chỉ là con tốt thí, nhận nhiệm vụ khiêu khích Hà Thanh Nghi mà thôi.

Mặt Hà Thanh Nghi sa sầm, không nói thêm lời nào. Cô biết mình không thể tranh luận với Trần Mộng Liễu, nên chỉ muốn tránh đi để không bị người khác chế giễu. Bỗng, một giọng nói khác vang lên:

– Nếu nói như vậy, Trần gia các ngươi tổ chức Thái Hoa yến, chẳng lẽ lại tổ chức ở biệt uyển trên núi sao?

Trần đại nhân tuy có chức cao nhưng vẫn bị Thẩm đại nhân lấn át, nên ông ta thường làm những việc ngốc nghếch nhằm tìm cách vươn lên. Việc giành quyền tổ chức Thái Hoa yến hằng năm chỉ là chuyện nhỏ. Ông ta còn cố tỏ ra tiết kiệm trước Bệ hạ bằng cách b**n th** Hoa yến thành tiệc ngâm thơ, dẫn một đám môn sinh và bạn cũ đến để "sáng tác trăm bài thơ thái hoa". Kết quả là ông ta dâng lên cả đống thơ ca tụng thánh ân, nhưng Bệ hạ cũng chẳng buồn đọc.

Sự kiện mất mặt nhất của Trần đại nhân là buổi săn mùa thu của Bệ hạ vào năm ngoái.

Bởi vì năm kia, Bệ hạ từng nán lại biệt uyển của Thẩm gia một lát, điều này vốn là niềm hãnh diện lớn cho bất kỳ thần tử nào. Trần đại nhân ghi nhớ điều này suốt một năm, đến năm ngoái, ông ta không nhịn được mà dâng tấu thỉnh Bệ hạ đến biệt uyển của mình nghỉ ngơi. Bệ hạ cũng vì coi trọng ông ta nên đã chấp thuận đến thật.

Kết quả là vừa đến nơi, Bệ hạ và đoàn tùy tùng đã thấy đó chỉ là một nông trang thô sơ: một dãy nhà kho tường đất mái tranh san sát, khắp nơi là vườn rau, thậm chí không có cả chỗ cất ngựa. Bệ hạ quả thực có chỗ để nghỉ ngơi, nhưng các quan chức, vương tôn thị giá và thậm chí cả nội thị đều không có chỗ nghỉ chân. Dưới đất, gà vịt chạy loạn khắp nơi.

Bệ hạ không trách móc. Người chỉ hơi dừng lại, nói một câu "Trần khanh thật là giản dị", rồi lập tức trở về cung.

Trần đại nhân cứ tưởng Bệ hạ đang khen mình chất phác nên vô cùng đắc ý. Khi tin tức truyền về nhà, Trần phu nhân và Trần thiếu gia đều cảm thấy vô cùng mất mặt. Trần Mộng Liễu cũng nổi trận lôi đình:

– Nhà họ Thẩm khi tiếp giá đã trải lụa đỏ đầy đất, còn giăng màn gấm che kín ba bốn dặm. Thế mà phụ thân lại hay rồi, nhất định phải tháo dỡ nhà cửa đàng hoàng để xây nhà kho! Cả kinh thành đang cười nhạo nhà mình kia kìa!

Trần đại nhân chỉ đáp:

– Mấy người thì biết gì! Đây mới chính là thanh liêm. Bệ hạ đã nhìn thấu rồi, tuy không nói ra nhưng nhất định coi trọng gia đình chúng ta.

Nào ngờ, Thẩm đại nhân lập tức sai môn sinh ở Ngự Sử đài dâng tấu, hạch tội môn sinh đắc ý của Trần đại nhân đang tra muối ở Giang Nam, đã tham ô trăm vạn lượng bạc. Số bạc này được giấu trong thuyền chở lương thực về kinh và đã bị nha môn phủ doãn tóm gọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!