Dương Hoa cũng đành chịu, A Thố giờ đây chẳng khác nào một Lăng Ba thứ hai, nhất là cái nết suy nghĩ sâu sắc và sự cố chấp. Cả cô lẫn Liễu Nhi đã quen nghe lời Lăng Ba nên đương nhiên không thể chống cự.
Thế nhưng, A Thố cũng giống Lăng Ba ở điểm không nói dối. Cô ấy nói mình tự biết chừng mực, và quả thật là như vậy.
Theo quy tắc ở kinh thành, Sơn Phàn yến cuối năm thực chất chỉ mang tính hình thức, nhằm hưởng ứng không khí Tết mà thôi. Vì vậy, Lan Hoa yến do Thôi Cảnh Dục tổ chức chính là bữa tiệc cuối cùng trước Tết, đương nhiên cực kỳ long trọng. Điều then chốt là chủ nhà lại chính là Thôi Cảnh Dục, "Trạng nguyên lang" của Hoa Tín yến, nên hầu như không một phu nhân hay tiểu thư nào ở kinh thành vắng mặt.
Thực ra đây là một chuyện tốt, bởi thiếp mời của Thôi Cảnh Dục đã được gửi rộng rãi đến các thế gia trong kinh thành, bao gồm cả các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, đến cả Diệp gia cũng nhận được.
Lăng Ba đương nhiên muốn đi, không chỉ vậy, cô còn mạnh mẽ lên án Thôi Cảnh Dục:
– Giỏi lắm Thôi Cảnh Dục, hắn tưởng mình đang tuyển phi à? Gửi thiệp mời cho toàn bộ thế gia ở kinh thành thế này, rồi sẽ có ngày hắn phải khóc cho coi!
Thực ra, Lăng Ba mắng Thôi Cảnh Dục không phải để hả giận; nếu muốn trút giận, mắng thẳng vào mặt chẳng phải tốt hơn sao? Cô muốn khích Thanh Lan đi theo, nhưng Thanh Lan lại đang trong trạng thái không thể lay chuyển, chỉ lạnh nhạt đáp:
– Hôm nay tỷ lên núi lễ Phật, đã nhờ Nguyệt Khởi chăm sóc các muội rồi.
Lăng Ba vẫn không bỏ cuộc:
– Hàn tỷ tỷ còn bận việc nhà, đâu thể làm phiền tỷ ấy mãi được.
Lời cô nói quá rõ ràng, đến mức Thanh Lan, vốn không nhanh nhạy, cũng phải bật cười.
– Nguyệt Khởi vốn càng ở nơi đông người thì tinh thần càng phấn chấn, không có gì là không tốt cả.
Thấy Lăng Ba không giấu được vẻ ủ rũ, nàng mỉm cười vỗ nhẹ vai cô.
Diệp Lăng Ba bất khả chiến bại trong mắt A Thố, trong mắt Thanh Lan cũng chỉ là một muội muội thích bày trò quỷ quái mà thôi.
– Đừng giận nữa, tỷ đi chùa, về sẽ mang bánh dày cho muội ăn, – Nàng mỉm cười dỗ dành.
– Muội không phải trẻ con, đâu có thích ăn, – Lăng Ba lầu bầu, nhưng cuối cùng cũng chịu thua. – Tỷ nhớ lấy cho A Thố hai chiếc nhân đậu đỏ, muội ấy không thích đồ quá ngọt.
– Được, tỷ biết rồi.
Không khích bác được Thanh Lan, Lăng Ba đành đi dự tiệc một mình. Vì A Thố đột nhiên kêu mệt không muốn. Lăng Ba sờ trán thấy cô bé không sốt, người cũng khỏe khoắn, chỉ nghĩ A Thố mệt thật nên đành để cô bé ở nhà. Cũng may, Thanh Lan đến buổi chiều mới lên chùa, nên buổi sáng có thể ở nhà chăm sóc A Thố.
Ngay khi Lăng Ba vừa đi, trong nhà chỉ còn Thanh Lan và A Thố. Lúc Thanh Lan đang dặn dò nhà bếp nấu canh bồi bổ cho A Thố, cô bé bất ngờ xuống giường, quỳ rạp trên đất.
Thanh Lan giật mình. Trong lòng đoán A Thố hẳn có chuyện cần nói, nàng liền cho nha hoàn lui xuống, đỡ cô bé dậy và ân cần hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành lại quỳ thế này? Mặt đất lạnh lắm, cẩn thận cảm lạnh. Có chuyện gì, muội cứ từ từ nói.
A Thố chỉ cúi thấp đầu, bắt đầu kể lại chuyện giữa mình và Ngụy Vũ Sơn. Tuy nhiên, cô giấu nhẹm đoạn mình đã dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn. Câu chuyện ban đầu chỉ đơn giản là tình cảm đầu đời giữa thiếu niên thiếu nữ, nhưng lại trở nên phức tạp khi xen lẫn mâu thuẫn giữa Diệp gia và Thôi Cảnh Dục. Khi kể đến đoạn bị Thẩm Bích Vi bắt gặp và yêu cầu nói thật với các tỷ tỷ, mặt cô càng đỏ lựng lên.
Nghe xong, Thanh Lan chỉ bật cười.
– Tỷ còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này, – Nàng kéo A Thố ngồi lên mép giường và nhẹ nhàng nói, – Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hoa Tín yến vốn là nơi để nam nữ gặp gỡ, đây không phải chuyện gì lớn.
Nàng khác hẳn Lăng Ba. Dù Lăng Ba cũng che chở A Thố, nhưng đó là kiểu bênh vực người nhà. Thanh Lan lại tựa như ánh trăng sáng chiếu rọi sông núi, mang một sự ôn hòa và bao dung hết sức tự nhiên. Dưới ánh mắt dịu dàng của nàng, những khúc mắc trong lòng A Thố dường như được nới lỏng.
– Nhưng gặp riêng nữ quyến, lại đuổi người hầu đi, không phải tác phong của công tử gia giáo. Đây là sơ sót của Vũ Sơn, không trách được muội, về sau nhắc nhở cậu ta là được.
Thanh Lan vẫn điềm đạm nói.
– Còn Lăng Ba tỷ tỷ… – A Thố do dự hỏi.
– Không sao đâu, tỷ sẽ giải thích với Lăng Ba sau. – Thấy biểu cảm của A Thố hơi thay đổi, Thanh Lan biết cô bé sợ Lăng Ba nên nắm tay A Thố vỗ về. – Yên tâm đi, tỷ sẽ từ từ kể cho muội ấy. Dù muội ấy có giận, vẫn có tỷ ở đây.
Nghe vậy, A Thố mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!