Chương 37: Đúng mực

Về phần Lăng Ba, cô không quá lo lắng cho Hàn Nguyệt Khởi. Cô tin tưởng vào năng lực của Hàn tỷ tỷ; nàng ấy vừa chính trực vừa mềm mỏng hơn Thanh Lan, chưa đến lượt tỷ muội họ phải bận tâm về nàng ấy. "Cô chuyên tâm sắp xếp yến tiệc phong Hầu cho Thôi Cảnh Dục. Bởi vậy, Lăng Ba đã lơ là Yến Yến và A Thố, đến mức không hề để ý đến sự khác lạ của A Thố.

Yến Yến vẫn như trước, cả ngày chỉ biết ăn và chơi, vô tư lự. Riêng A Thố, từ khi bị Thẩm Bích Vi phát hiện chuyện giữa cô với Ngụy Vũ Sơn, cô đã hồn vía lên mây, vừa lo sợ bị Lăng Ba phát hiện lại vừa bị Yến Yến kéo đến nhà Đào Lê Nhi chơi. Dù bánh ngọt của Đào phu nhân ngon nức tiếng kinh thành, A Thố vẫn thấy nhạt nhẽo như nhai rơm.

Về đến nhà, một bà vú tuổi ngoài sáu mươi đang ngồi trong sảnh uống trà. Thấy họ đi vào, bà niềm nở cười:

– Thời tiết giá rét, yêu tiểu thư đi đâu mà khiến lão phu nhân đã sai nô tỳ đến hỏi thăm hai lần liền?

Nội trạch Diệp gia giờ đã chia rẽ, chỉ có người trong phòng lão phu nhân vẫn kiên trì gọi Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư theo thứ tự. Yến Yến đứng thứ tư, cách gọi bằng tiếng quan thoại kinh thành nghe không thuận tai, nên được gọi là "yêu tiểu thư" – nghe có vẻ đầy nuông chiều.

Thế nhưng A Thố lại không muốn làm theo. Yến Yến bảo:

– Chúng ta đến thỉnh an tổ mẫu đi.

A Thố chỉ đáp:

– Hai hôm nay ta bị ho khan, sợ lây bệnh cho lão phu nhân. Phiền vú Ngô thưa giúp với lão phu nhân, xin người tha thứ cho ta.

Nghe ngữ khí và cách dùng từ của cô, Vú Ngô nhận ra cô quả thật giống Lăng Ba như đúc. Trong lòng đã hiểu rõ, bà tủm tỉm cười đáp:

– Đâu có chuyện đó, lão phu nhân thương biểu tiểu thư còn không hết! Người còn đặc biệt dặn dò lão thân đến truyền lời rằng biểu tiểu thư cứ yên tâm ở lại, tự nhiên như ở nhà, đừng khách sáo. Sau này chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau, không cần vội vã lúc này.

Hàn huyên thêm vài câu, vú Ngô liền dẫn Yến Yến đi, còn ở lại hơn nửa ngày. Đến tối, Yến Yến trở về với bộ y phục đã thay: một chiếc áo khoác gấm màu đỏ bạc, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng lông cáo trắng tinh.

Lăng Ba đang đọc thực đơn cuối năm, thấy Yến Yến, cô liền cười nói:

– Lại đi "nhập hàng" đó hả? Để tỷ xem nào, đây chẳng phải là áo gấm Tô Châu cổ được tiến cống hồi trước sao? Hàn tỷ tỷ luôn bảo muốn tìm một chiếc để phác họa, thật khéo lão thái thái lại cho muội rồi.

Tuy Yến Yến thu hoạch không ít, nhưng Lăng Ba cũng không hề có ý cảm kích lão phu nhân. Sắp hết năm, Ngô Đồng viện vật tư đầy đủ. Dương nương tử và Dương quản gia đang cùng đám người hầu tháo vát kiểm kê hàng Tết gửi đến từ nông trang tại gian nhà nhỏ ngoài cổng.

Kinh đô nằm ở phương Bắc, tuyết lớn rơi xuống, bên ngoài đã biến thành hầm băng tự nhiên. Thịt hoẵng, thịt dê, cả tảng thịt bò, và nguyên con heo đều có thể cất giữ trong đống tuyết nằm ngoài nhà kho nhỏ. Khi kiểm kê, chúng được xếp cùng với những hòm rau, trái cây, đủ loại ngũ cốc và thảo dược theo mùa, tạo thành một cảnh tượng tựa như phiên chợ lớn.

Phòng bếp làm điểm tâm, chiên các loại viên và đồ ăn vặt mùa Tết suốt cả đêm. Hương bơ thơm ngậy, đường đỏ ngọt ngào, mứt táo mật ong cùng với mùi bánh mới ra lò hòa quyện vào nhau, kết hợp cùng tuyết lớn bay lất phất trong đêm đen, tạo nên mùi hương đặc trưng của Tết.

Dương nương tử là người quản gia giỏi giang, vừa kiểm kê hàng Tết vừa bình thản hỏi chuyện bếp núc. Thấy nhà bếp vừa chiên xong món bánh hoa sen, bà liền sai người mang một đĩa đến noãn các. Bà vú đưa bánh cũng khéo ăn nói, bẩm:

– Thưa Nhị tiểu thư, Dương nương tử nói đây là đĩa bánh hoa sen đầu tiên trong năm. Người muốn Nhị tiểu thư nếm thử xem tay nghề nhà bếp có kém đi không, liệu có còn là hương vị do phu nhân làm năm đó hay không?

Lăng Ba đang kiểm kê sổ sách, nghe vậy không kìm được phải nếm thử một cái. Hai mắt cô cong lên, nói:

– Đúng hương vị này rồi, A Thố, muội cũng nếm thử đi.

Chẳng trách Dương nương tử phải đặc biệt đưa tới. Ngay cả A Thố, người vốn ở Dương Châu, cũng hiếm thấy điểm tâm tinh xảo đến vậy. Bên ngoài bánh có màu hồng tươi tắn, bên trong là nhị vàng. Những chiếc bánh được chiên thành hình hoa sen, từng tầng từng lớp đẹp mắt, mùi thơm ngọt sộc thẳng vào mũi. Bánh vừa rời chảo, vẫn còn nóng hổi. Mùi vị là một chuyện, nhưng vẻ ngoài của chúng quả thật vô cùng hấp dẫn.

– Biểu tiểu thư không biết, năm nào đến Thủy Tiên yến, phu nhân nào trong kinh cũng dặn nhà bếp học làm bánh hoa sen nhà chúng ta, nhưng không ai làm ra được mùi vị này… – Bà vú lại cố ý kể thêm cho A Thố.

A Thố nhìn về phía Lăng Ba. Cô chỉ khẽ cong mắt, mỉm cười.

– Ăn đi, bánh này rán bằng dầu thực vật, lại có hạt sen, ăn không sợ mập đâu. – Lăng Ba nói.

Cô hiểu sai ý A Thố, cứ tưởng cô bé sợ béo. Tất cả là do Đào Lê Nhi ảnh hưởng xấu, luôn la hét muốn có vòng eo nhỏ thướt tha, không chịu ăn điểm tâm rán dầu vì chê ngấy.

Thật ra A Thố từ nhỏ đã xinh đẹp, đâu quan tâm mấy chuyện này. Cô chỉ nhạy bén nhận ra sự u buồn của Lăng Ba mỗi khi cô chuẩn bị đón Tết.

Nếu không, Lăng Ba đã chẳng trọng thưởng cho bà vú này. Cô đặt miếng bánh hoa sen còn ăn dở xuống và nói:

– Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi, trời lạnh, hàng đêm phải thức khuya. Đi nói với Dương nương tử, bảo nhà bếp nấu thêm hai nồi thịt dê để mọi người ăn cho ấm. Tất cả mọi người đều được thưởng một tháng lương, riêng người trực đêm sẽ được thưởng thêm một trăm đồng. Số tiền này lấy từ tài khoản riêng của ta.

Bà vú nghe xong thì cảm ơn liên tục, rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!