Chương 33: Giai thoại

Các phu nhân chẳng để tâm Thôi Cảnh Dục đã ấn định ngày cụ thể hay chưa, mà lập tức truyền tin ấy cho Trưởng công chúa. Ngài nghe xong, thần sắc khẽ động, sai người truyền Thôi Cảnh Dục vào, lại hỏi Ngụy phu nhân:

– Thôi Hầu gia sinh năm giáp thìn phải không?

– Vâng, Cảnh Dục là chúc long, hơn Vũ Sơn nhà thần phụ gần sáu tuổi. Vũ Sơn sinh tháng giêng, Cảnh Dục sinh tháng mười, cũng không tròn sáu tuổi…

Ngụy phu nhân cung kính đáp cẩn thận.

Nếu Lăng Ba ở đây, chắc chắn cô sẽ ném cho bà ấy một ánh mắt khinh miệt.

Ngụy phu nhân quá ngu ngốc. Bệ hạ đang lo lắng Ngụy gia kết bè kéo cánh. Thôi Cảnh Dục đại phá Bắc Nhung ở sông Minh Sa, chém đầu Tả thân vương của Bắc Nhung, giết năm vạn người, gần như diệt sạch kỵ binh hùng mạnh của Bắc Nhung. Công lao to lớn như vậy mà Bệ hạ mới phải bất đắc dĩ phong Hầu, không phải vì kiêng kỵ Ngụy gia cấu kết với Thôi Cảnh Dục thì là gì?

Trưởng công chúa là tôn thất do Bệ hạ phái đến chủ trì Hoa Tín yến, đương nhiên đồng lòng với người. Ngụy phu nhân mở miệng là Cảnh Dục, ngậm miệng lại cũng so sánh với Ngụy Vũ Sơn, hệt như đang nói về con cháu trong nhà mình. Như thể sợ Bệ hạ không biết Thôi Cảnh Dục cha mẹ mất sớm, mười tuổi đã theo Ngụy soái học binh pháp và coi vợ chồng họ như cha mẹ ruột.

Nhưng công lao của Ngụy gia cũng không kém, Trưởng công chúa đương nhiên không để lộ suy nghĩ, chỉ ung dung đáp:

– Vậy thì đúng là tuổi nên thành thân, không thể để dở dang.

– Đúng đấy ạ, đường đường là Định Viễn Hầu phủ, không có nữ chủ nhân sao được…

Các phu nhân nhao nhao tán đồng, giống như điển tích "Kiềm lư kỹ cùng". Ngụy phu nhân khi mới vào kinh đương nhiên là một quái vật khổng lồ, khiến các phu nhân vừa phải cẩn thận quan sát, vừa thận trọng cung kính. Giờ đây, khi đã hiểu rõ bản chất của bà ấy – rằng Hầu phủ phu nhân này trông thì cao quý nhưng thực ra không hiểu những mưu toan, đấu đá trong kinh – họ khó tránh khỏi trở nên càn rỡ, thậm chí dám công khai nhắm đến Thôi Cảnh Dục ngay trước mặt bà.

Nếu là người khác, dù có định gả Ngụy Nhạc Thủy cho Thôi Cảnh Dục hay không, họ cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Chẳng ai lại để kẻ khác "ngủ ké bên giường" mình; ít nhất cũng phải khiến đối phương không thể tiếp tục thăm dò, như vậy mới thể hiện được uy thế của một Hầu phủ phu nhân.

Thế nhưng không biết Ngụy phu nhân có nhận ra hay không, bà lại chỉ mỉm cười phụ họa. Mãi đến lúc Thôi Cảnh Dục được mời vào, Trưởng công chúa hỏi thăm vài câu, thấy y quả thật có ý muốn tổ chức phong Hầu yến, bèn hỏi:

– Đúng là chuyện vui, nếu Hầu gia đã có nhã hứng, không thể không làm phiền các phu nhân.

Các phu nhân nghe ý Trưởng công chúa, đoán rằng ngài sẽ không tham dự việc này. Điều đó cũng bình thường, vì Trưởng công chúa đích thân giá lâm Phong Hầu Yến của Ngụy gia đã là một vinh dự lớn. Nếu ngài lại đến Thôi gia thì có vẻ quá mức, vả lại, ngài cũng không tham dự Phong Hầu Yến của Cảnh Hầu gia.

Quân Trấn Bắc phải vất vả lắm mới tạo được cục diện chia đôi thiên hạ. Nếu Trưởng công chúa nâng đỡ phe Ngụy gia quá mức, sẽ làm mất đi sự cân bằng, trái với lẽ điều khiển quyền thuật.

Nhưng các phu nhân chẳng bận tâm đến chuyện đó. Lời của Trưởng công chúa chẳng qua là để họ mặc sức ra tay, thoải mái tranh giành "Trạng nguyên lang" của mình mà thôi.

Thôi Cảnh Dục chỉ thờ ơ đáp:

– Chẳng qua là một yến hội nhỏ, chỉ sợ thất lễ với các phu nhân.

Thế nhưng các phu nhân đâu chịu để y hạ thấp quy mô Phong Hầu Yến. Ai nấy đều hăng hái đưa ra ý kiến. Lư Văn Nhân, với đầu óc nhanh nhạy nhất, liền cất lời:

– Thưa điện hạ, thần phụ có ý thế này, không biết có được không.

– Phu nhân cứ nói đi, – Tô nữ quan đáp, thái độ bất mãn rõ rệt trước sự lấn lướt của nàng ta.

Lư Văn Nhân lập tức sửa lời, liếc nhìn Thôi Cảnh Dục rồi nói:

– Thưa Tô thượng cung, phong tục xưa nay của kinh thành là hai mươi tư tiệc của nữ và bốn tiệc của nam không tách rời. Quan gia đã giao hai mươi tư tiệc của Hoa Tín yến cho Trưởng công chúa chủ trì, vậy theo lý, bốn tiệc của nam cũng nên do điện hạ sắp xếp. Quý phủ của Thôi Hầu gia lại chưa có nữ chủ nhân, mà đồng liêu của y đều là quan tướng. Theo thần phụ thấy, chi bằng giao một trong bốn tiệc nam ấy cho Thôi Hầu gia đảm nhiệm.

Như vậy vừa tiện cho Hầu gia làm quen với các đồng liêu trong kinh, lại vừa đông vui hơn nhiều.

Lư Văn Nhân nhận ra sự coi trọng của Trưởng công chúa dành cho Thôi Cảnh Dục khác hẳn thái độ lạnh nhạt với Ngụy gia, hẳn là do Ngài muốn cất nhắc y.

Việc đứng ra tổ chức một trong tứ yến của nam vốn là vinh dự hiếm có, trước nay chỉ dành cho trọng thần trong triều. Phía nam giới chỉ có bốn tiệc, đúng là cảnh "nhiều thầy thợ mà ít cháo". Hơn nữa, người dự tiệc đều là con cháu thế gia trong kinh và vương tôn quý tộc, không giàu sang thì cũng phú quý. Do đó, có thể tổ chức một trong tứ yến của nam chẳng khác nào được bước chân vào hàng ngũ thế gia hàng đầu của triều đình.

Suốt mười năm qua, danh sách các tiệc Hoa Tín Yến luôn thay đổi, nhưng tứ yến của nam vẫn do Dĩnh Thân vương phủ, Bình Quận vương phủ, Lương Vương phủ và phủ Thẩm Thượng thư thay phiên tổ chức. Điều này đủ thấy tư cách để đứng ra tổ chức những buổi tiệc này cao quý và khắc nghiệt đến nhường nào.

Nếu Trưởng công chúa đồng ý, vừa lúc có thể đẩy Thẩm gia đang xếp cuối ra ngoài. Trần gia đương nhiên sẽ thỏa mãn, còn Thôi Cảnh Dục cũng nợ nàng ta một ân tình. Nếu không đồng ý, đây cũng chỉ là một câu thuận nước đẩy thuyền mà thôi, nàng ta không sợ Thôi Cảnh Dục sẽ không cảm kích.

Trưởng công chúa suy tư chốc lát, các phu nhân bên cạnh cũng nín thở chờ đợi, biết đây không phải chuyện mình có thể xen vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!