Chương 32: Thương tâm

Thôi Cảnh Dục phản ứng cực nhanh, lập tức ngăn cô bé va vào mình. Thì ra là Yến Yến, cô bé đang ném cầu tuyết với Đào Lê Nhi. Bị Thôi Cảnh Dục bắt được, cô bé không hề sợ hãi, chỉ khúc khích cười, tinh nghịch làm mặt quỷ với y.

– Xem đây! – Đào Lê Nhi quăng một quả tuyết cầu đến, bị Thôi Cảnh Dục bắt được.

– Còn chơi nữa, người ta đang diễn kịch hay mà! – Yến Yến bĩu môi với Đào Lê Nhi.

– Diễn kịch gì cơ? – Đào Lê Nhi chẳng chút sợ hãi ghé lại nhìn.

– Là "tước bình trung tuyển (1)", "Lâu thai hội" (2) đó!

Yến Yến thốt lên, đoạn định bỏ chạy ngay.

"Tước bình trung tuyển", "Lâu thai hội" đều là kịch nam nữ đính ước, cũng là vở kịch các phu nhân dùng để trêu chọc Ngụy Vũ Sơn. Yến Yến cố vùng vẫy thoát thân thật nhanh, nhưng đáng tiếc động tác không kịp, lập tức bị Thôi Cảnh Dục túm cổ áo kéo trở về.

Thôi Hầu gia sầm mặt, trông rất đáng sợ. Đào Lê Nhi cũng không dám nghịch ngợm nữa. Thôi Cảnh Dục lạnh lùng mắng Yến Yến:

– Vẫn còn chưa biết ngoan à?

– Muội nói thật mà! – Yến Yến bướng bỉnh đáp lại, thấy y híp mắt, có vẻ giận lắm rồi, lập tức ôm đầu hét lớn. – Tỷ tỷ, cứu muội với!

Thanh Lan vẫn luôn đứng dưới hành lang, nhưng chuyện không liên quan đến muội muội mình, nàng đâu chịu ra mặt.

Thôi Cảnh Dục đứng trong tuyết thấy Diệp Thanh Lan tựa như bị Yến Yến "triệu hồi", lập tức chạy xuống bậc thang làm cứu binh.

Thôi Cảnh Dục tức giận. Hơn nữa, tỷ muội Lư gia lại không biết điều mà tránh đi. Y liền xách Yến Yến đi thẳng ra ngoài. Lần này, Thanh Lan lập tức sốt ruột, xách váy chạy theo, quên cả dáng đi thục nữ. Nàng theo sát Thôi Cảnh Dục, băng qua cửa tròn của đình viện rồi rẽ vào hành lang gấp khúc bên ngoài.

Dù xách theo Yến Yến, Thôi Cảnh Dục vẫn đi rất nhanh, khiến Thanh Lan phải vội vàng chạy theo mới đuổi kịp. Bước vào hành lang u tĩnh, không bóng người, y chợt dừng lại. Thanh Lan không dừng kịp nên đâm sầm vào lưng y.

– Thất lễ. – Đương nhiên, Thanh Lan luôn giữ lễ nghi chu toàn. – Xin Hầu gia thứ lỗi cho muội ấy. Trẻ con bướng bỉnh, lỡ lời, mong Hầu gia bao dung.

Ánh mắt Thôi Cảnh Dục lập tức đóng băng.

Nhưng không chờ y mở miệng, Yến Yến lập tức la to:

– Muội không nói sai. Tỷ tỷ, muội thấy huynh ấy nói chuyện với Lư Uyển Dương. – Yến Yến hùng hồn trần thuật. – Tỷ muội Lư gia đều là người xấu, ngày nào cũng bắt nạt Thanh Lan tỷ tỷ, huynh còn nói chuyện với họ, về sau muội không gọi huynh là tỷ phu nữa!

Mặt Thanh Lan đỏ bừng, nàng ít khi thất thố đến vậy. Sắc mặt nàng như ráng chiều, đẹp hơn bất cứ màu son nào. Nàng lập tức mím môi, khiển trách:

– Yến Yến, không được nói bậy!

Với Thanh Lan, hai muội muội này là ruột thịt, là ưu tiên hàng đầu, bất kể ai hay việc gì cũng phải xếp sau. Nếu không, nàng đã chẳng vừa mắng xong đã vội kéo Yến Yến ra sau mình, mở lời xin lỗi Thôi Cảnh Dục:

– Trẻ con ngốc nghếch, đồng ngôn vô kỵ, xin Hầu gia đừng để trong lòng. Ta không có ý đó.

– Thật sao? – Thôi Cảnh Dục nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình hỏi ngược lại.

Y có thể phong Hầu, trên chiến trường cũng bị thương không ít. Nhưng không có thanh đao nào khiến y đau đớn hơn câu nói này của nàng.

Nàng cũng mím chặt môi. Thanh Lan lúc nào cũng vậy, rõ ràng là người cầm kiếm, nhưng lại như thanh kiếm đang đâm vào chính mình.

– Bây giờ Hầu gia không có hôn ước, là người tự do, muốn nói chuyện với tiểu thư nhà nào, muốn đinh hôn với ai đều là chuyện của Hầu gia. – Thanh Lan nghe thấy giọng nói từ tốn của mình vang lên. – Không liên quan gì đến ta.

Yến Yến là trẻ con nên mới thích nghịch tuyết. Nhưng thật ra, nghịch tuyết lâu, tay sẽ rất đau. Chỉ người từng buốt tay mới hiểu, cái tê liệt có thể cùng tồn tại với đau đớn tột cùng. Giống như linh hồn nàng lúc này, vừa lơ lửng bàng quan chứng kiến mọi chuyện, lại vừa cảm nhận rõ từng nỗi đau. Bình tĩnh đến mức như đang theo dõi câu chuyện của người khác, mọi yêu hận đều đã là chuyện quá khứ.

Nàng không hề điếc. Lúc nãy nàng cũng đứng dưới hành lang, nghe rõ mồn một lời hai người nói. Lư Uyển Dương đọc "Bắc Cương phong cảnh chí" hẳn là để tìm đề tài nói chuyện với y. Thanh Lan cũng từng đọc sách về Bắc Cương, nên chẳng cần hỏi Thôi Cảnh Dục cũng biết. Biên cương tuyết lớn ngập núi, thật sự là cảnh tượng đáng sợ vô cùng. Giống như đại thiên tai trong truyền thuyết, con người trở nên nhỏ bé, chỉ có thể chịu khổ trong giá rét.

Trận tuyết lớn đó vĩnh viễn không dừng lại.

Nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến nàng. Nàng là Diệp Thanh Lan, là tiểu thư của một trong ba mươi chín thế gia có thể tổ chức Hoa Tín yến ở kinh thành, là người hiểu quy củ nhất. Mọi tình huống, mọi câu trả lời, nàng đều đã luyện tập kỹ lưỡng, chẳng điều gì có thể khiến nàng lúng túng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!