Chương 30: Đi lên

Thật ra, khó trách A Thố lại đi sai đường, bởi phong cách hành xử của Lăng Ba vốn dĩ đã có phần vượt ra khỏi khuôn khổ. Giống như bây giờ, cô biết mình không được lòng các phu nhân, nên ở lại nghe hí cũng chỉ lãng phí thời gian. Vì vậy, khi Liễu Nhi vừa thay Liễu Cát báo tin Bùi Chiếu đã đến, cô lập tức tìm cơ hội lẻn ra ngoài.

Nếu không ra ngoài, cô đã không bắt gặp cảnh tượng này.

Lúc Lăng Ba ra ngoài, cô đã đứng ngay phía sau họ. Cô thấy Bùi Chiếu đang đứng trong ngõ, tranh cãi với một người đàn ông thấp bé hơn chàng. Người kia thẳng tay giáng một cú đấm vào chàng, nhưng không ngờ Bùi Chiếu lại không tránh. Gã đánh xong thì lảo đảo bỏ đi.

Lúc gã quay đi và chạm mặt cô, Lăng Ba nhận ra đó không phải ai xa lạ, mà chính là Triệu Tẩy Mã, kẻ thường theo sau Bình quận vương. Gã đã quen làm kẻ mua vui, thường pha trò chọc cười người khác trong các bữa tiệc. Bản thân gã còn kinh doanh các hoạt động như cho vay nặng lãi và tổ chức sòng bạc. Gã bị quan chức trong kinh thành coi thường; giới vương tôn còn coi gã như con chó, gọi thì đến, đuổi thì đi.

Vậy mà Bùi Chiếu lại chịu một đấm của gã mà không hề tránh né.

– Bắt lấy gã! – Lăng Ba, lợi dụng chỗ khuất, khoác áo choàng dặn dò Liễu Cát. – Đánh cho một trận rồi áp giải tới Kinh Triệu Doãn.

Triệu Tẩy Mã đang say khướt, nghe vậy, nhận ra giọng của một tiểu thư quan gia, liền sợ đến hồn bay phách lạc, cơn say cũng tỉnh hơn nửa, dường như muốn cầu xin tha thứ. Bỗng nhiên, Bùi Chiếu ở phía sau lên tiếng:

– Thả gã đi đi.

Nếu không phải đang có người ngoài, Lăng Ba thật sự đã nghiến răng mắng chàng một trận rồi.

Lăng Ba tặc lưỡi, Liễu Cát hiểu ý nên đành thả người. Triệu Tẩy Mã không hổ là kẻ thường xuyên ngụp lặn giữa các thế gia, biết điều mà sợ. Gã đến Liễu Nhi còn không dám nhìn, huống chi là vị tiểu thư như Lăng Ba. Gã vội lảo đảo vác cái thân đầy mùi rượu bỏ chạy thẳng.

– Tiểu thư, – Liễu Nhi nhắc nhở.

Lăng Ba liếc nhìn Bùi Chiếu, không cần nói cũng biết Liễu Nhi đang nhắc nhở điều gì. Bùi Chiếu với diện mạo đẹp đẽ, thật ra không hợp làm võ tướng. Người như Thôi Cảnh Dục mới là trời sinh làm đại tướng quân, trông da dày thịt béo, bị thương một chút cũng chẳng hề hấn gì, tựa như một con mãnh thú. Bùi Chiếu tựa như loài chim, nhanh nhẹn, sắc bén, biết đánh nhau nhưng cũng dễ bị thương. Người được Thẩm Bích Vi tặng hàng trăm con chim như Lăng Ba hiểu rõ điều này hơn ai hết.

So ra, Bùi Chiếu có lẽ là loài ác điểu với bộ lông tuyệt đẹp, thường bay qua rừng rậm với chiếc đuôi dài mỹ lệ. Lúc xòe đuôi, đương nhiên chàng rất đẹp, nhưng điều khiến phụ nữ mềm lòng nhất chính là khi chàng bị thương, đứng im lặng trong con ngõ u ám.

Liễu Nhi quan tâm chàng như vậy, Lăng Ba khó tránh sinh cảnh giác.

Liễu Nhi với Lăng Ba cũng gần bằng một muội muội. Cô vốn luôn bao che người nhà, và Liễu Nhi năm nay mới mười bảy tuổi, xinh đẹp yêu kiều, thông minh lanh lợi. Các nha hoàn ở tuổi này cũng thường tụ tập cùng nhau, líu ríu tâm sự, nên chẳng trách được con bé. Người sai ở đây chỉ có Bùi Chiếu không biết tự kiềm chế này thôi.

Cho nên cô châm chọc:

– Sớm không chịu đòn, sao lúc này lại chịu đánh?

– Thế à? – Bùi Chiếu vẫn cười tự giễu. – Xem ra ta không trèo cao được rồi.

Lăng Ba bị chàng chọc cho tức cười.

Con ngõ tăm tối, Lăng Ba vẫn xách theo chiếc đèn lồng. Chiếc đèn từ phủ Công chúa rất đẹp, bên trên thêu cành trúc bằng chỉ bạc, bốn góc rủ tua. Ánh sáng trắng trong phủ lên người chàng, mang theo ánh bạc. Bùi Chiếu bị đánh không biết né, nhưng khi Lăng Ba chiếu đèn lên mặt, chàng lại tránh đi như bị chói mắt.

Quả nhiên là người như loài chim, vẫn hung hăng, sắc bén nhưng lại yếu đuối. Một cú đấm từ kẻ như Triệu Tẩy Mã cũng khiến gò má chàng sưng lên, có lẽ vì gã đeo nhẫn nên đã để lại một vết thương hẹp dài, cũng không sợ để lại sẹo.

– Tiểu thư.

Không biết Liễu Nhi đã lấy thuốc ra từ lúc nào, hoặc có thể Liễu Cát đã quay lại xe ngựa lấy hộ.

Lăng Ba đứng cạnh quan sát, lòng cô như gương sáng. Cô thấy Liễu Nhi cẩn thận đổ nước thuốc lên miếng gạc, định rửa vết thương cho Bùi Chiếu, điệu bộ muốn nói lại thôi của chàng khiến cô thầm thở dài.

– Thôi để ta. – Cô nhận lấy bình thuốc từ tay Liễu Nhi. – Em ra đầu hẻm trông chừng đi.

Liễu Nhi, dù thông minh và đã theo Lăng Ba học cách nhìn thấu lòng người, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ chưa trải sự đời, khó tránh khỏi động lòng.

Không giống Lăng Ba, từ năm mười hai tuổi cô đã thấy rõ sự bạc tình của phụ thân mình. Cô biết rằng trên đời, đàn ông dù có đẹp đến đâu, tài hoa bao nhiêu cũng vô dụng. Dù có thành Thám hoa cũng chẳng khác gì, bởi đàn ông suy cho cùng vẫn là đàn ông. Cho dù dùng cả đời nâng niu, cuối cùng hắn vẫn sẽ khiến mình tổn thương.

Thế nên, trước khi bôi thuốc cho Bùi Chiếu, cô bực bội nhét chiếc đèn lồng vào tay chàng:

– Tự cầm đi.

Bùi Chiếu cầm lấy chiếc đèn. Lăng Ba cầm miếng gạc thấm thuốc chấm lên mặt chàng, nhưng Bùi Chiếu lập tức né đi. Lăng Ba cũng chẳng mềm mỏng, ấn mạnh một cái, khiến chàng lập tức kêu đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!