Quả nhiên, bữa tiệc thịnh soạn của Diệp Thanh Lan đã xua được bóng tối mang tên Thôi Cảnh Dục.
A Thố tuy mới vào kinh được bốn, năm tháng cũng được nghe nói qua. Năm ấy trong Hoa Tín yến, Diệp Thanh Lan là đại biểu quý nữ kinh thành. Bất kể về tướng mạo, nhân phẩm, tính tình đều không có chỗ nào chê. Hiếm nhất là nàng còn có tài, mẫu thân mất sớm, kế mẫu hà khắc, một mình nàng tay xách nách mang hai đứa em nhỏ tự lập môn hộ trong Diệp phủ.
Nàng không chỉ chăm lo mọi việc thỏa đáng, đến hai đứa em gái cũng được nuôi dưỡng khỏe mạnh. Nhiều vị thiếu phu nhân vừa thương nàng khổ cực, vừa thích tính cách của nàng nên tiếng lành đồn xa. Cho dù vật đổi sao dời đến hôm nay, vẫn thỉnh thoảng có một phu nhân nào đó nhắc lại.
Hai tháng này, A Thố trông coi bên giường bệnh của Mạnh phu nhân thường nghe các vị phu nhân đến thăm bệnh nói chuyện. Lúc họ nhắc đến Diệp Thanh Lan đều mang vẻ thương xót, nào ra trách vận mệnh trêu người, người có tài mạo nhân phẩm như vậy lại bị chậm trễ đến giờ.
Tuổi hai mươi ba là tuổi mọi thứ đều kết thúc, đến làm vợ kế, mẹ kế cũng khó. Cho dù có người vừa ý, cũng không khỏi nghi ngờ không biết nàng có vấn đề gì không mà đến giờ vẫn chưa cưới gả.
Nhưng trong lòng A Thố, Thanh Lan tỷ tỷ cái gì cũng tốt cả. Cô đã sống với ông nội ở Dương Châu mười năm, chưa từng gặp cô gái nào tốt hơn tỷ ấy. Tuy chưa từng gặp tiểu thư thế gia nào ở kinh thành, nhưng cô vẫn vững tin Diệp Thanh Lan chính là người tốt đẹp nhất.
Giờ tỵ rời khỏi Mạnh gia, xe ngựa còn chưa về đến nhà chỉ lệnh đã đi trước. Đến lúc A Thố và ba tỷ muội Diệp gia về đến nơi, bữa trưa đã sắp chuẩn bị xong rồi.
Chỉ một câu nói đã có thể lâm thời chuẩn bị được một bàn tiệc lục bát trân. Tuyết cáp cao, thịt gà lôi, thịt hươu, bướu lạc đà, còn có canh thịt dê, vừa thịnh soạn vừa ấm áp, có thể thấy tài năng quản gia của Diệp Thanh Lan, vừa thấy được tình hình thường ngày của gia đình nhỏ này. Chẳng trách Diệp Lăng Ba có thể hùng hồn nói:
– Yên tâm, nhà này nuôi thêm một cô bé như muội không hề khó, bây giờ không như bảy năm trước rồi.
Câu coi A Thố như em gái ruột của cô không phải nói suông. Diệp Lăng Ba vừa bắt A Thố rửa tay vào tiệc, vừa dặn dò các vú già chuyển hết rương hành lý của thiếu nữ vào phòng, gương lược nữ trang thì để tạm vào phòng Yến Yến. Ngay cả bà vú và nha hoàn của A Thố cũng được sắp xếp một bàn tiệc nhỏ, để Dương nương tử dẫn họ vào bàn, tiếp đón nồng hậu như người nhà.
Lâm nương tử là quản gia của Mạnh phu nhân, tuy Mạnh phu nhân vì ngã bệnh mà mấy năm không coi sóc nhà cửa nhưng Diệp Lăng Ba vẫn dùng lễ tiếp đón, nhất định kéo bà ngồi cùng bàn các tiểu thư lại kính một chén rượu:
– Lâm nương tử, chén rượu này bà không uống không được. Không được khách khí đâu nhé, Hoa Tín yến sắp bắt đầu rồi, hai mươi tư buổi tiệc liên tục, vất vả vô cùng, các phu nhân tiểu thư cũng mệt rã cả người. Huống gì bà còn là quản gia, phải thủ vững mới được. Bà vú của A Thố là người Dương Châu, ngôn ngữ không thông, càng không hiểu quy củ của Hoa Tín yến, nha hoàn thì còn nhỏ. Hoa Tín yến lần này, A Thố phải nhờ cả vào bà. Chén rượu này mang ý nhờ vả, bà không thể không nhận.
Tính tình của Diệp Lăng Ba dứt khoát, lúc cứng thì sắc bén như đao, lúc mềm mỏng thì câu chữ thấm thía, lời nào lời nấy đều chạm đến lòng người.
Mạnh phu nhân vừa qua đời, Mạnh gia bạc bẽo, Lâm nương tử vốn đang rối bời, nghe xong hai mắt đỏ hoe. Bà là người mạnh mẽ, chỉ nghẹn ngào đáp:
– Nhị tiểu thư yên tâm, phu nhân cũng đã phó thác tiểu thư cho tôi rồi. Chỉ là vất vả cho Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, chén rượu này tôi kính hai người đã nghĩa hiệp cứu chúng tôi lúc nước sôi lửa bỏng. Đại ân đại đức này, tôi vĩnh viễn không quên.
Lâm nương tử nói liền ngửa đầu uống cạn chén rượu, bị sặc ho ra nước mắt.
– Không cần khách sáo như vậy, về sau đều là người một nhà.
Diệp Lăng Ba cười nói, cũng nâng chén kính bà một ly. Diệp Thanh Lan chờ cô uống mới nhoẻn cười:
– Được rồi, nên uống cũng uống rồi, mau dùng cơm đi. Bây giờ là giữa trưa, có ý là được, hôm nay A Thố vừa đến chỉ sợ bên nội viện muốn hỏi chuyện, người mang mùi rượu đến thì không hay.
Nàng vừa nhắc đến "nội viện", ánh mắt của Diệp Lăng Ba đã lạnh đi, nhưng chỉ chớp mắt đã thành ý cười ngọt ngào, thâm thúy nói:
– Vậy thì tốt, đang lo có vài việc khó mở miệng, nếu họ chủ động đến tìm thì càng tốt, muội đỡ phải tìm cớ làm khó dễ.
Cô vừa nói xong, thấy A Thố ngơ ngác nhìn mình, bèn mỉm cười trấn an:
– Yên tâm, trong phủ dù hơi bẩn thỉu nhưng các tỷ tỷ đã thu dọn xong hết rồi, muội chỉ cần yên tâm ở lại, vạn sự đã có bọn tỷ.
Quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, tiệc mới ăn được một nửa, A Thố vừa thấy được sức ăn của Yến Yến thì thấy Dương nương tử dẫn theo một nha hoàn vào bẩm:
– Oanh Nhi nói, lão gia phu nhân đang dùng cơm trưa, nghe nói đến chuyện của tiểu thư Mạnh gia nên mời Đại tiểu thư sau bữa trưa dẫn Mạnh tiểu thư qua, kể lại rõ ràng.
– Phan di nương cũng thật lịch sự, – Diệp Lăng Ba cười lạnh, – Có khách đến không chủ động đến đón, lại để khách phải tự đến gặp mình. Ta càng ngày càng không hiểu quy củ trong viện mấy người.
Một câu nói làm Oanh Nhi đỏ cả mặt, vội nhìn ra ngoài cầu viện, như vậy bên ngoài còn một bà vú già nữa, chỉ là bị Dương nương tử chặn lại.
Diệp Thanh Lan dễ tính hơn Lăng Ba nhiều, chỉ đáp:
– Biết rồi, ngươi về báo với lão gia, bọn ta cơm nước xong sẽ qua ngay.
Bấy giờ Oanh Nhi mới thở phào rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!