Yến hội ở phủ Trưởng công chúa quả nhiên rất long trọng.
Hôm nay nói Diệp Lăng Ba đến dự tiệc, chi bằng nói cô đến để xem Ngụy gia bị mất mặt. Chỉ hai ngày ngắn ngủi, dư âm của sự kiện "chặn kiệu cáo trạng" chưa qua, chính là lúc lời đồn đại đang lan truyền rầm rộ. Ngụy phu nhân bị sứt đầu mẻ trán lại càng ỷ lại vào Lư Văn Nhân, Diệp Lăng Ba nhìn thấy chỉ thầm chửi một câu "ngu xuẩn".
Cô chỉ để ý quan sát tình hình của tỷ tỷ và Thôi cảnh Dục. Yến hội của Hàn Nguyệt Khởi bị hủy, mà dù không bị hủy thì Lăng Ba cũng cảm thấy không đáng tin. Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục đã gặp nhau mấy lần, nhưng giữa họ tơ vò trăm mối, nếu không tháo gỡ, bị ép buộc bên nhau cũng sẽ vô ích.
Huống hồ, Thôi Cảnh Dục danh tiếng đang thịnh. Ngụy hầu phủ đã mất mặt công khai, còn y thì càng được trọng dụng hơn. Trưởng công chúa đích thân nhắc đến, Thôi hầu gia đang ngồi ghế đầu trong yến tiệc bên ngoài, do Bình quận vương tự mình chiêu đãi, khiến Diệp Lăng Ba không thể hỏi thăm được gì.
Cô chỉ đành nhờ vào Bùi Chiếu.
Nhưng tên Bùi thiếu tướng quân này đúng là nhàn nhã, chờ nửa ngày không thấy mặt mũi đâu, đúng là chọc người ta tức chết. Đi tìm người thì lại bỏ qua trò hay đang diễn ra trước mặt Trưởng công chúa.
Yến tiệc ở phủ Trưởng công chúa đương nhiên nam nữ ngồi riêng. Khách nam bên ngoài đã gọi diễn kịch, phải vào thỉnh chỉ của Trưởng công chúa. Họ cũng muốn có thêm vài trò vui, biết Ngụy Vũ Sơn Sơn còn trẻ, mới mười tám tuổi, đang tuổi thiếu niên nên cố ý để "Ngụy tiểu hầu gia" vào xin chỉ. Hắn vừa bước vào, các tiểu thư đều nấp sau rèm, còn các phu nhân đều che miệng cười.
Bà vú bên cạnh Trưởng công chúa họ Tống, là nhũ mẫu đã theo ngài từ nhỏ, nếu được phong cấp, hẳn cũng bằng một lão phong quân. Bà vú Tống nhận lấy kịch bản, bắt đầu trêu ghẹo Ngụy Vũ Sơn:
– Sao Tiểu hầu gia đang độ tuổi thanh xuân lại chỉ chọn toàn kịch đánh đấm thế này? Mấy vở như "Sơn ngộ Kiều", "Tước bình tuyển" cũng nên chọn cho hợp với Hoa Tín yến chứ.
Bà Tống vừa mở lời, nhất thời các phu nhân đều cười duyên, trêu ghẹo Tiểu hầu gia đang ngượng ngùng. Họ còn khoa trương khen ngợi tướng mạo, lễ tiết của hắn, thậm chí có người lớn gan hỏi thẳng Ngụy phu nhân:
– Bình thường Tiểu hầu gia thích mẫu phụ nữ thế nào, phu nhân nói đi để chúng ta phụ mai mối cho.
Ngụy Vũ Sơn, vốn thường ngày ương bướng, giờ đây vẫn phải giữ lễ nghi. Trước ngự giá, hắn chỉ biết đỏ bừng hai tai, mím chặt môi không nói một lời.
Lúc này Dương Xảo Trân lập tức ra sức, mở lời nói:
– Các phu nhân đừng vội, chuyện này ta biết, hiện tại đúng đang có một mối, là một lương duyên tốt đẹp…
Đương nhiên ả sẽ không nói rõ đó là Lư Uyển Dương, nhưng các phu nhân đều thấy hai nhà Ngụy, Lư thân thiết nên lập tức phụ họa. Dư phu nhân, biết Lư gia đã coi Ngụy Vũ Sơn là vật trong túi, nên không nói gì thêm. Những vị phu nhân còn lại vừa đùa giỡn, vừa kéo Ngụy phu nhân để bà ấy đưa ra một lời "khẳng định chắc chắn". Đến cả vú Tống cũng tràn đầy hứng thú hỏi:
– Là tiểu thư nhà ai nhỉ?
– Vú đoán thử xem, – Dương Xảo Trân vẫn không chịu nói rõ.
Ngụy phu nhân vốn chẳng có thủ đoạn gì, bị hỏi dồn đến nỗi suýt lỡ lời. Ngụy Vũ Sơn đứng bên cạnh, vốn đã thấy buồn bực, đúng lúc nghe thấy tiếng cười khẽ của một tiểu thư vang lên sau rèm.
Thật ra hắn không rõ đó có phải A Thố không, nhưng vẫn vô thức cho là đúng.
– Lúc nãy phu nhân hỏi tại sao ta chỉ chọn toàn kịch đánh đấm," Ngụy Vũ Sơn, thậm chí không gọi "bà vú", chỉ nói thẳng, – "Hoắc Phiêu Diêu từng nói, "Hung Nô chưa diệt, chưa nghĩ đến thành gia". Bắc Nhung chưa diệt, ta cũng chưa muốn lập gia đình.
– Đứa ngốc này! Vú Tống lập tức phì cười. – Đánh trận cũng xong rồi, sao lại chưa muốn lập gia đình? Đang độ tuổi trẻ trung, nên định ra hôn sự, chờ thêm hai, ba năm rồi kết hôn cũng được. Ngụy phu nhân thấy có đúng không?
Ngụy phu nhân chỉ biết gật đầu lia lịa, còn Ngụy Vũ Sơn lập tức tuyên bố:
– Trong vòng năm năm, ta sẽ không kết hôn.
Hắn vừa nói xong, mặt Lư Uyển Dương sau tấm rèm lập tức trắng bệch.
Lư Uyển Dương đã hai mươi, hơn hắn hai tuổi, thật ra đặt trong Hoa Tín yến cũng không phải chuyện gì lớn. Lúc đính hôn, nhà gái hơn tuổi cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng nếu như phải đợi thêm năm năm, vậy thì là một chuyện khác.
Sắc mặt Lư Văn Nhân cũng trở nên khó coi, nhưng nàng ta lập tức bình tĩnh lại và nói một câu:
– Xảo Trân chỉ thích nói đùa, trước mặt điện hạ cũng ăn nói như vậy…
Câu nói đó đủ khiến Dương Xảo Trân im lặng, và câu chuyện cũng được chuyển hướng. Ngụy Vũ Sơn thì cứng đầu, chẳng màng kết cục ở đây ra sao, chỉ cầm kịch bản đi thẳng ra ngoài.
Hàn Nguyệt Khởi xem xong màn kịch hài hước này, lúc nói chuyện với Diệp Lăng Ba cũng không nhịn được cười.
– Cũng không biết Ngụy Vũ Sơn uống nhầm thuốc gì mà làm hỏng cả tính toán của Lư Văn Nhân. Nàng ta chỉ mải lấy lòng Ngụy phu nhân, đã quên mất người Lư Uyển Dương muốn lấy là Ngụy Vũ Sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!