Chương 26: Cáo trạng

Khi Trưởng công chúa đến, mọi người đều cúi mình nghênh tiếp. Giờ đây, khi người rời đi, đương nhiên cũng được vô số người vây quanh đưa tiễn. Ngụy phu nhân đích thân tiễn ra đến tận cửa vẫn chưa đủ, vô số mệnh phụ và tiểu thư các quan gia cũng đồng loạt hành lễ đưa tiễn. Nghi trượng nối dài trùng điệp, tạo nên một khí thế vô cùng trang nghiêm.

Thế nhưng, bầu không khí trang nghiêm ấy lại bất ngờ bị một nha hoàn phá vỡ.

Quý nhân xuất hành, bên cạnh nghi trượng thì không thể thiếu tùy tùng. Ngụy gia tiếp giá, đương nhiên cũng có sắp xếp tương ứng, chuẩn bị một đội nha hoàn riêng. Những nha hoàn này không trực tiếp phục vụ Trưởng công chúa mà chủ yếu hỗ trợ người hầu của Người, giúp đỡ từng người một lên xe.

Ngụy gia không có gia nô sinh tại gia, nên đội nha hoàn trông có vẻ không đồng đều, dù mặc y phục đỏ tươi tắn nhưng vẫn lộ rõ vẻ rụt rè. Khi đỡ Trưởng công chúa lên loan giá, các nha hoàn này đều bị cung nữ tách ra, chỉ được phép hầu hạ bên ngoài. Thế nhưng, chẳng ai ngờ, một nha hoàn nhỏ bé đứng cuối hàng đột nhiên lao ra, quỳ sụp xuống đất và cao giọng cầu xin:

– Xin Trưởng công chúa điện hạ cứu lấy cô nhi quân Trấn Bắc chúng con!

Bé nha hoàn dáng người gầy gò, vậy mà giọng nói lại vang lớn, át hết mọi tiếng ồn ào xung quanh, khiến tất cả đều kinh ngạc. Lư Văn Nhân là người phản ứng nhanh nhất, lập tức quát lên:

– Nhóc con lang thang ở đâu ra, dám xông đến điện hạ, còn không mau lôi nó ra ngoài!

Công bằng mà nói, câu nói này của Lư Văn Nhân quả thật là suy nghĩ cho Ngụy gia. Đáng tiếc, đây lại không phải chỗ để nàng ta lên tiếng. Tô nữ quan, người dưới trướng Trưởng công chúa, lập tức cau mày liếc nhìn Lư Văn Nhân. Nàng ta cũng tự biết mình đã quá lời, vội vàng quay sang nhìn về phía Ngụy phu nhân.

Ngụy phu nhân dù có cương quyết kéo nha hoàn này đi ngay trước mặt Trưởng công chúa thì chưa chắc đã được toại nguyện. Huống hồ, bà vẫn chưa quen với giới quyền quý kinh thành, đành vội vàng quỳ xuống nhận tội:

– Hạ nhân của thần phụ thất lễ, xin điện hạ thứ tội.

Trưởng công chúa vẫn chưa mảy may để ý đến Ngụy phu nhân. Một nội thị đã lập tức tiến lên bắt lấy nha hoàn kia. Trưởng công chúa chỉ lạnh nhạt cất tiếng:

– Mau nói đi, ngươi từ đâu tới?

Nha hoàn kia chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, thân hình gầy trơ xương, trông vô cùng nhỏ bé. Con bé nằm rạp dưới đất, tấm lưng gầy gò run rẩy dưới lớp áo vải đỏ tươi, nhưng vẫn cố gắng nói từng câu rõ ràng.

– Bẩm Trưởng công chúa điện hạ, con là hậu nhân của quân Trấn Bắc. Cha con là Bách phu trưởng của Lâm tự doanh, tên là Lữ Tĩnh Quốc, ba năm trước chết trận ở Lạc Ưng hạp. Nhũ danh của con là Nhị Nha, mẹ con gọi con là Nhị Nương. Chúng con cư ngụ ở phường Bình An nhưng sắp không sống nổi nữa rồi. Xin Trưởng công chúa điện hạ cứu mạng.

– Là người của Lâm tự doanh?

– Thật sự là quân Trấn Bắc?

Những người xung quanh không khỏi xì xào bàn tán. Thực ra, các phu nhân trong kinh thành không dám bàn tán công khai. Ngược lại, các nữ quyến quân Trấn Bắc, vốn không biết quy củ nghiêm ngặt của kinh thành, đã lộ rõ vẻ kinh ngạc. Phu nhân của La Dũng, người ngạc nhiên nhất, liền tiến lên nói:

– Nhóc con thật sự là cô nhi của quân Trấn Bắc chúng ta sao? Có chuyện gì sao không nói với chúng ta…

Cô ta vừa nói, vừa định tiến lên kéo bé gái lại gần, nào ngờ chưa kịp chạm tới đã bị nội thị liếc mắt cảnh cáo:

– Hỗn xược.

Cuối cùng, nàng ta đành miễn cưỡng lui xuống.

Thực ra, phu nhân La Dũng cũng không phải tốt bụng đến mức đó, chẳng qua nàng ta lo sợ nha hoàn này sẽ nói ra những lời khó nghe, nên mới muốn mau chóng kéo con bé xuống mà thôi.

– Nếu là cô nhi của quân Trấn Bắc, sao không đến cầu viện Ngụy hầu gia, mà lại đến tìm bản cung? – Trưởng công chúa chỉ hờ hững hỏi.

Không chỉ Trưởng công chúa, mà các phu nhân, tiểu thư kinh thành, thậm chí cả người của Ngụy Hầu phủ lẫn quân Trấn Bắc, tất cả đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời từ nha hoàn này.

Lữ Nhị Nương chỉ còn biết quỳ rạp xuống, khóc nức nở.

– Bẩm… Bẩm Trưởng công chúa điện hạ, con thật sự hết cách rồi. Cha con chết trận đã ba năm, tiền trợ cấp đã dùng hết. Mẹ con bảo triều đình con đang đánh trận, là lúc cần dùng bạc, không được gây thêm phiền phức nữa. Nhưng bà nội con bị bệnh, tay của mẹ lại bị thương, sợ rằng không qua khỏi mùa đông này. Con nghe nói Ngụy hầu gia về kinh, muốn tới cửa cầu cứu nhưng lại bị chặn ở ngoài, con đành tự ký khế ước ngắn hạn bán thân vào Hầu phủ làm nha hoàn, muốn kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội và mẹ.

Bọn họ đều bảo, Ngụy hầu gia sẽ không quan tâm đám cô nhi như con, nhưng điện hạ tin Phật, lòng dạ nhân từ, có thể cứu chúng con nên con mới to gan lao ra.

Con bé ngẩng đầu lên, gương mặt tèm lem nước mắt, cất lời cầu xin đầy đáng thương:

– Con biết mình có tội, đã mạo phạm đến điện hạ. Xin điện hạ chỉ trừng phạt một mình con, nhưng xin hãy cứu lấy mẹ, bà nội của con và hơn một trăm hộ láng giềng ở phường Bình An. Nếu không, mùa đông này, tất cả chúng con sẽ chết đói hết mất.

Dù con bé vừa khóc vừa nói, nhưng từng lời đều chi tiết, dạt dào tình cảm, khiến các phu nhân đang nghe không khỏi mềm lòng thương xót. Thẩm phu nhân cũng liền cất tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!