Chương 24: Bạch mã

Thanh Lan không ngờ nàng dự tiệc để chăm sóc các muội muội, kết quả yến hội vừa tan, muội muội cũng mất tăm. Nàng một mình lẻ loi ở thao trường, sau đó lại bị các tiểu thư, phu nhân kéo vào đám đông đang chuẩn bị cưỡi ngựa

Ngựa ít mà người lại đông, tuy nàng cũng xuống sân nhưng không muốn cưỡi, chỉ đứng bên cạnh nhìn theo thôi. Bỗng nghe thấy có người cười to bên cạnh:

– Mau tránh đường, coi chừng bị đụng phải.

Hóa ra là La phu nhân đang cưỡi con ngựa ô có vẻ hơi khó điều khiển của La Dũng, còn La Dũng thì vừa dắt ngựa vừa cười bên cạnh cô ta. Lư Văn Nhân đang nói cười với các phu nhân, Dương Xảo Trân còn liến thoắng:

– Đến ngựa cũng không biết cưỡi thì sao có thể gọi là tiểu thư khuê các được…

Có Ngụy phu nhân đảm bảo, lại có Lư Văn Nhân ra sức cổ vũ, các tiểu thư đã leo lên những chú ngựa lùn, được các tướng lĩnh trẻ tuổi ân cần dắt đi quanh thao trường, từng đôi từng cặp, khung cảnh thật ấm áp.

– Thanh Lan tỷ tỷ, cẩn thận.

Nghe thấy tiếng gọi, Thanh Lan ngoái đầu lại, nhận ra đó là Phó Vân Nhị. Cô sợ Thanh Lan bị xa lánh nên đích thân Doãn Hồng Huyên đến dắt ngựa, nói với nàng:

– Sức khỏe muội không tốt, không tiện cưỡi ngựa. Để Doãn tướng quân dẫn tỷ đi dạo làm quen với thao trường nhé? Cũng là chuẩn bị cho buổi đi săn mùa xuân sắp tới.

Thanh Lan liếc nhìn Doãn Hồng Huyên, lòng biết rõ hắn và Thôi Cảnh d*c t*nh cảm như sư huynh đệ, cùng trưởng thành dưới sự dẫn dắt của Ngụy nguyên soái. Vẻ mặt cứng nhắc của hắn hiển nhiên cho thấy hắn cũng có cùng lập trường với Ngụy phu nhân về chuyện năm xưa.

– Đa tạ, – Nàng lịch sự đáp lời, – Vẫn là không nên làm phiền Doãn tướng quân thì hơn.

Phó Vân Nhị ngẩn người nhìn Doãn Hồng Huyên, cảm nhận được sự cứng nhắc trong thái độ của hắn. Doãn Hồng Huyên miễn cưỡng lên tiếng:

– Không phiền đâu.

Thanh Lan vẫn khẽ lắc đầu. Nàng là người hiền dịu nhưng vô cùng cứng rắn. Mượn cớ xem ngựa của Doãn Hồng Huyên, nàng đi lướt qua hắn, bỗng nhìn thấy Thôi Cảnh Dục đứng cách đó không xa.

Hình như Thôi Cảnh Dục vẫn chưa tìm được tiểu thư để kết đôi, dù có không ít ánh mắt mong chờ đang hướng về y. Y chỉ mải mê dỗ dành con ngựa của mình, quả thật là người không hiểu phong tình.

Lòng Thanh Lan chợt thắt lại, nàng rũ mắt, định từ chối phu thê Phó Vân Nhị, sau lưng lại bị người ta kéo lại.

Thanh Lan tưởng chỉ là đám Dương Xảo Trân lại tác quái, không ngờ ngoái đầu lại nhìn thấy một con ngựa, là con ngựa lùn trắng Thôi Cảnh Dục từng cưỡi lúc còn ở kinh thành, tên là Bạch Kỳ Lân. Không biết ai đã dắt nó đến đây, nhưng có lẽ nó nhận ra Thanh Lan nên đã nhẹ nhàng ngậm lấy ống tay áo nàng, rồi thân mật dụi đầu vào người nàng.

– Ra là mày.

Thanh Lan không chút sợ hãi, mỉm cười xoa đầu Bạch Kỳ Lân. Trong số những con ngựa của Thôi Cảnh Dục, chú ngựa lùn trắng này thân thiết với nàng nhất. Khi xưa, mỗi lần dự Hoa Tín yến, nàng thường diện những bộ quần áo gấm lụa quý giá, Bạch Kỳ Lân vốn ôn hòa và sạch sẽ nên không bao giờ làm bẩn xiêm y của nàng.

Phó Vân Nhị lại tưởng Bạch Kỳ Lân nổi chứng, vội vàng bảo Doãn Hồng Huyên dắt nó đi. Bạch Kỳ Lân bướng bỉnh không chịu nhúc nhích, bốn vó khua lộc cộc trên mặt đất, giằng co quyết liệt với Doãn Hồng Huyên. Thanh Lan vội vàng lên tiếng khuyên:

– Đừng dùng sức kéo nó, cẩn thận làm nó bị thương…

Bất chợt phía sau vang lên một tiếng huýt sáo, Bạch Kỳ Lân lập tức không còn vẻ bướng bỉnh nữa, vùng khỏi tay Doãn Hồng Huyên rồi chạy nhanh về phía tiếng huýt. Mọi người cùng ngoái đầu lại, nhìn thấy Thôi Cảnh Dục đang đứng ngay sau lưng họ, chú ngựa lùn kia thân mật dụi đầu vào người y.

Nỗi đắng cay lại tỏa ra trong lòng Thanh Lan, nhưng bề ngoài nàng vẫn bình thản như nước.

– Bạch Kỳ Lân không vâng lời, đã mạo phạm tiểu thư rồi, – Y chỉ nói vỏn vẹn như vậy.

– Đâu có, – Phó Vân Nhị không hay biết chuyện gì, mỉm cười đáp lời thay Thanh Lan, – Đều là người một nhà cả, Thôi hầu gia không cần khách sáo vậy đâu. Bạch Kỳ Lân vốn rất ngoan ngoãn, hôm nay làm sao thế nhỉ?

– Trí nhớ của ngựa tốt nên mới vậy, – Thôi Cảnh Dục bình thản đáp.

Thôi Cảnh Dục biết câu này không nên nói, nhưng vẫn nói ra. Dưới ánh nắng nhạt của ngày đông, gương mặt Thanh Lan vì một câu này của y mà trắng bệch nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Từ trước đến nay, nàng luôn là người bình tĩnh hơn bất cứ ai.

– Vậy trí nhớ của ngựa có thật sự tốt hơn của người không?

Bất chợt có tiếng cười cất lên, thu hút ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hóa ra là Hàn Nguyệt Khởi. Bốn năm xa cách, nàng giờ đã mang vẻ đẹp quý phái của một thiếu phu nhân, được nha hoàn đỡ tay, trên môi nở nụ cười ý nhị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!