Chương 23: Cơ hội

Đúng như Lăng Ba suy đoán, phong Hầu yến của Ngụy gia chẳng ra thể thống gì.

Yến tiệc thì chẳng có gì đáng nói, dù sao bàn cỗ cũng không tệ. Ngụy gia là tân quý, tài lực vật lực đều không có gì phải bàn, chỉ thiếu một nữ chủ nhân giỏi quán xuyến. Lư Văn Nhân đương nhiên không do dự đến giúp Ngụy gia thu xếp đến nơi đến chốn. Nàng ta lòng dạ hiểm độc, nhưng cũng là danh môn khuê các, vẫn có năng lực quản lý việc nhà, tổ chức yến hội.

Nhưng nàng ta cũng không làm không công. Suốt phong Hầu yến, không khắc nào nàng ta quên nhắc đến công lao của mình.

Đương nhiên, Lư Văn Nhân không cần mở miệng nói, tự khắc có người khoe khoang thay nàng ta. Hai tùy tùng trung thành của cô ta là Tôn Mẫn Văn và Dương Xảo Trân, một văn một võ, từ lúc bưng trà mời bánh đã bắt đầu tuyên dương chiến công vĩ đại này của Lư Văn Nhân với các phu nhân. Cũng may những phu nhân này đều muốn nịnh bợ Ngụy phu nhân. Nếu là nhà khác, họ đã bị chế nhạo thẳng mặt là lũ quê mùa nông cạn, không đủ năng lực tự tổ chức một yến tiệc mà phải nhờ đến người ngoài, thật không xứng ngồi cùng bàn với các quý phu nhân như họ.

Nhưng cũng chính chuyện đó đặt trên người Ngụy phu nhân, nhất thời ai nấy đều thông cảm, còn khoa trương khen Ngụy phu nhân rộng lượng, mới để Lư Văn Nhân có cơ hội thể hiện tài năng.

– Tỷ nhìn xem, – Hàn Nguyệt Khởi thờ ơ cười nhạt với Thanh Lan, – Ngụy phu nhân nhà tỷ đúng là "hồn nhân chân chất", người ta mới khen vài câu bà ta đã tưởng không có chuyện gì thật, mà không biết các phu nhân về nhà mới bắt đầu bàn tán.

Thanh Lan cũng không để bụng trò đùa "Ngụy phu nhân nhà tỷ", chỉ thờ ơ uống trà đáp lại:

– Biên quan lối sống khoáng đạt, bà ấy rộng lượng hơn cũng dễ hiểu.

Quân tử tuyệt giao không nói xấu nhau là thói quen của Thanh Lan, Hàn Nguyệt Khởi cũng biết nên cũng không nhiều lời, chỉ nói:

– Chỉ là tỷ chịu thiệt thay ta rồi.

Thẩm đại nhân làm việc cho bệ hạ, lại thiết yến chiêu đãi tướng lĩnh Hỏa tự doanh, thân cận với Cảnh hầu gia, còn làm mối cho Bình quận vương. Bởi vậy, trong mắt các phu nhân của Sơn tự doanh, ông ấy đương nhiên là người có tâm địa khó lường. Thanh Lan và Hàn Nguyệt Khởi thân thiết, khó tránh khỏi bị liên lụy.

– Không đâu, – Thanh Lan cũng không thừa nhận, – Không phải vì muội, chẳng qua Ngụy phu nhân muốn thưởng phạt phân minh thôi.

Gia quyến tướng sĩ biên quan đã cùng chờ đợi bốn, năm năm dài đằng đẵng, đương nhiên phải thưởng. Còn Thanh Lan trước đêm đại chiến lại từ hôn bỏ thuyền mà đi, đương nhiên phải dạy dỗ lại.

Nhưng Hàn Nguyệt Khởi đoán đúng, lúc sắp chỗ ngồi, Lư Văn Nhân lại quen thói đổi khách làm chủ, lúc sắp xếp ghế thủ tịch lại cười giả lả với Hàn Nguyệt Khởi:

– Hàn tỷ tỷ đương nhiên giống ta, phải ngồi ở bàn chính hầu hạ phu nhân nhà mình rồi.

Trượng phu của Thẩm phu nhân và Trần phu nhân đều là thủ lĩnh của văn thần trong kinh, đương nhiên phải ngồi ở bàn chính. Các thiếu phu nhân theo lệ phải ngồi ở bàn khác, hơn nữa, quy củ hầu hạ ở kinh đô không quá khắt khe, huống hồ đây là yến tiệc bên ngoài, không cần con dâu đứng hầu hạ. Nhưng Lư Văn Nhân muốn Hàn Nguyệt Khởi chịu thiệt, bắt nàng ấy phải hầu hạ mẹ chồng ở bàn chính.

Vất vả thì chẳng đáng kể, những lỡ đồn ra ngoài sẽ thành Hàn Nguyệt Khởi vô lễ, còn nhỏ tuổi đã dám ngồi ngang hàng với các lão phu nhân ở bàn chính.

Lư Văn Nhân đổi khách thành chủ, giúp đỡ Ngụy phu nhân làm yến tiệc. Đến lúc khai tiệc, nàng ta chỉ cần lấy lý do đi giục nhà bếp lên món, hoặc sắp xếp chỗ ngồi cho các tiểu thư rồi bỏ đi, để lại một mình Hàn Nguyệt Khởi ở bàn chính, tiến thoái lưỡng nan, làm thế nào cũng sai.

Lúc này, Hàn Nguyệt Khởi không thể từ chối. Bằng không Lư Văn Nhân sẽ nửa đùa nửa thật trách nàng ấy không hiếu thảo, lười nhác, làm bộ thẳng thắn mách với Thẩm phu nhân, nhất định ép Hàn Nguyệt Khởi ngồi lại bàn chính mới được.

Hàn Nguyệt Khởi không phải người cô độc, nhưng Thẩm đại nhân một lòng muốn làm bề tôi trung thành, không thích kết bè kết phái nên phu nhân và thiếu phu nhân sẽ không kè kè tùy tùng bên người như Lư Văn Nhân. Mấy phu nhân thường hay đi theo nàng ấy cũng chẳng ai nhanh trí giúp đỡ được.

– Trần thiếu phu nhân hiếu thuận là tốt, nhưng Hàn tỷ tỷ lúc nãy đã hứa muốn ngồi bàn của chúng ta, dạy chúng ta lễ tiết trong Hoa Tín yến, nên có lẽ bọn cháu phải xin Thẩm phu nhân mượn Hàn tỷ tỷ vậy.

Thẩm phu nhân đương nhiên tươi cười gật đầu, nhưng Lư Văn Nhân quyết không chịu buông, đáp:

– Ô hay, có quy củ gì mà cứ phải dạy vào lúc này? Chẳng lẽ Hàn tỷ tỷ cố tình muốn tránh?

– Trần thiếu phu nhân đúng là biết lắm khổ nhiều, thích lo chuyện, – Diệp Lăng Ba thản nhiên nói, – Một mình quán xuyến yến hội của Ngụy phu nhân còn chưa đủ, lại muốn xen vào việc dạy dỗ chúng ta. Dù chúng ta không cần Hàn tỷ tỷ chỉ bảo, lát nữa Bích Vi đến cũng cần tỷ ấy chăm sóc. Trần thiếu phu nhân nên tập trung vào việc tiếp đãi khách khứa buổi tối giúp Ngụy phu nhân thì hơn.

Võ mồm của Lăng Ba trước giờ thuộc hàng cao thủ, vừa ra chiêu đã khiến Lư Văn Nhân bó tay, đành ngậm ngùi tiếp tục đi sắp chỗ. Hàn Nguyệt Khởi ngồi cùng bàn với tỷ muội Thanh Lan. Thanh Lan giúp nàng ấy nhét khăn tay vào vòng tay, nàng ấy lại mỉm cười:

– Tại sao không gọi Hàn tỷ tỷ?

Hàn Nguyệt Khởi chỉ lớn hơn Thanh Lan mười ba ngày, Thanh Lan dùng đũa gõ nhẹ vào tay nàng ấy, khiến A Thố nhìn cũng bật cười khúc khích.

Trước giờ Diệp Lăng Ba vốn không thích Lư Văn Nhân, đương nhiên càng không muốn thừa nhận tài năng của nàng ta. Cậy có các tỷ muội ngồi cùng bèn, bèn lầm bầm chê bai các món ăn không tiếc lời. Món nào cũng chửi khéo Lư Văn Nhân keo kiệt, Ngụy hầu phủ lại không thiếu tiền, khiến mọi người nghe được đều bật cười.

Không ngờ phong Hầu yến này của Ngụy phu nhân còn có một chuyện hợp ý Lăng Ba. Qua ngọ yến, Ngụy phu nhân bảo hôm nay nắng đẹp, cũng đúng ngày quân Trấn Bắc diễn luyện, mời các vị tiểu thư dời bước đến thao trường, xem các tướng quân luyện bắn cung.

Hàn Nguyệt Khởi vừa nghe thì cười nói với Lăng Ba:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!