Chương 22: Bình an

Tiểu thư thế gia thường không ra ngoài một mình, nhưng Diệp Lăng Ba đã quen với việc dạo chơi giữa các lằn ranh quy tắc. Mẫu thân mất sớm, Diệp đại nhân một lòng với Phan di nương, nếu cô không tự mình xoay sở, một chữ hiếu có thể đè chết cô.

Lăng Ba đã học cách dùng nhiều thủ đoạn mờ ám từ sớm. Cô tình nguyện trở thành cái bóng phía sau ánh sáng rực rỡ của Thanh Lan. Có người làm thể diện bên ngoài, đương nhiên phải người làm khuất tất bên trong. Thanh Lan vì hai muội muội mà đến giờ vẫn còn dang dở, vậy thì việc cô làm vài chuyện mờ ám có hề gì?

Cũng nhờ vậy, Lăng Ba có sự quyết đoán mà các tiểu thư thế gia khác không có. Trên đường đến nơi, nghe gia đinh báo lại chuyện đã xảy ra, cô không chút hoảng loạn, ngược lại thấy có phần thú vị.

Liễu Cát là một đứa đầy tớ tốt, chỉ là quá mức thông minh, chưa từng vấp ngã nên không học được bản lĩnh giấu mình giả ngốc của Dương thúc. Lăng Ba vốn định dạy gã, về sau cũng tiện cho gã tự lập nhưng mãi chưa có cơ hội, vừa khéo lại gặp đúng hôm nay.

Lúc Diệp phu nhân còn sống từng dạy cô, người không dạy nổi người, việc dạy người một lần sẽ thông.

Quả nhiên Lăng Ba vừa đến đầu ngõ, cách cửa sổ lưu ly của xe ngựa đã thấy Liễu Cát liền không nhịn được mỉm cười. Liễu Nhi thấy tiểu thư nhà mình cười lại càng sốt ruột, liên tục gọi tiểu thư:

– Tiểu thư xem kìa, mặt ca ca em trắng bệch rồi.

Đâu chỉ là trắng, mà là đã chuyển màu xám ngoét rồi. Liễu Cát tựa vào con ngựa đá đầu hẻm, bên cạnh gã, hẳn là tên gia đinh đã gây ra chuyện, cũng là cháu trai của Dương thúc. Có vẻ hắn cũng biết mình đã gây chuyện nên cũng chột dạ không dám nhìn Liễu Cát.

Lăng Ba thấy cảnh tượng ấy thì buồn cười, nhưng nhận thấy vẻ lo lắng của Liễu Nhi dành cho ca ca, cô cũng hiểu rằng khiến tâm lý người trẻ tuổi bị bào mòn quá mức là không nên. Vì vậy chỉ khẽ cười và hỏi vọng ra từ xe ngựa:

– Người đâu?

Bấy giờ Liễu Cát mới phản ứng lại, vội đến trước cửa xe ngựa thỉnh an:

– Thưa tiểu thư, Liễu Cát ở đây.

Dù sao gã cũng là Liễu Cát, lúc này vẫn quy củ cúi đầu, đáp lời không chút hoảng loạn, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch.

Lăng Ba dù buồn cười nhưng trong lòng cũng có ý bao che. Trong phủ này ai cũng biết, Nhị tiểu thư nổi tiếng là người bênh vực kẻ dưới. Hơn nữa, những người hầu của cô đều là những người giỏi giang, không ai để lộ sơ hở. Quả là dưới tay tướng giỏi không có quân yếu, bao nhiêu chuyện do Phan di nương gây ra trong những năm qua đều bị cô dễ dàng hóa giải.

Nên Lăng Ba cũng không trách mắng Liễu Cát, cô là người thông minh từ nhỏ, đương nhiên biết sau mỗi lần phạm lỗi không cần người khác dạy dỗ, lòng tự trọng mạnh mẽ đã đủ khiến bản thân lột xác rồi. Cô chỉ mỉm cười hỏi:

– Ta hỏi người kia.

Tên thiếu tướng quân kia bản lĩnh cũng khá đấy chứ. Phái Liễu Cát theo chàng, trái lại bị chàng tính kế, thật khiến Lăng Ba nhìn bằng con mắt khác.

Đương nhiên, Liễu Cát cũng nhìn Bùi Chiếu với ánh mắt khác, đến cách xưng hô cũng thay đổi, gã ủ rũ đáp:

– Bùi tướng quân ở trong viện bên kia.

– Hắn thì là tướng quân gì? – Lăng Ba ghét bỏ nói, – Chạy đến nơi thế này, đâu phải hành vi của người đàng hoàng.

Liễu Cát thấy tiểu thư hiểu nhầm khu xóm chợ này, bèn đứng sát bên xe ngựa, nhỏ giọng kể rõ tình hình ở đây. Gã vẫn là người có năng lực, tuy đã đánh mất ngựa, nhưng chuyện phải nghe ngóng vẫn dò xét được đâu ra đấy. Gã từ tốn thuật lại cặn kẽ lý do Bùi Chiếu xuất hiện ở đây cho Lăng Ba, cô nghe xong không khỏi kinh ngạc, cuối cùng đã hiểu tại sao Liễu Cát lại gọi một thiếu tướng quân như Bùi Chiếu thành tướng quân.

– Được rồi, ta biết rồi, – Lăng Ba nhạy bén hơn Liễu Cát nhiều, – Nếu đã vậy, ngươi gọi hắn ra đây đi, ta muốn nghe hắn giải thích.

Liễu Cát lộ vẻ khó xử.

– Bùi tướng quân bảo, tiểu thư phải đích thân đi gặp ngài ấy.

Danh tiếng của khu xóm chợ này quả thật không tốt, bởi nó nằm gần xóm nghèo phía tây thành, thực chất chẳng khác nào khu ổ chuột, chỉ cần nhìn vào nguồn nước ô nhiễm là đủ hiểu. Trường An vốn là cố đô của triều đại, có gần triệu dân sinh sống. Nguồn nước trong thành sớm đã nhiễm bẩn, đến chân tường thành còn đóng cặn muối. Các phủ đệ của quý nhân thành Nam đều có vườn tược riêng, biệt uyển mới xây, đào giếng nước ngọt, xiêm y lụa là cũng không dùng nước bên ngoài để giặt.

Các ngõ phố giàu có của thương nhân bình thường vẫn có người lên tận núi Tây gánh nước ngọt về bán, chỉ có thành Tây này vẫn giữ mấy giếng nước đắng để sống qua ngày.

Nước giếng đắng nghét, nặng kiềm, trẻ con uống nhiều đương nhiên cũng xanh xao vàng vọt không lớn nổi lại ốm yếu, nhưng đều sớm học cách đỡ đần gia đình. Con trai thì làm những việc vặt, cắt cỏ ngựa mang đi bán, con gái thì học cách giặt giũ quần áo. Hôm nay, vì có Bùi Chiếu đến, bọn trẻ mới không ra ngoài.

Ngày lễ của các quý nhân trong thành, hai mươi tư yến của Hoa Tín yến, phong hoa tuyết nguyệt, uống rượu làm thơ, chẳng có chỗ cho lũ trẻ này. Chỉ những ngày Bùi Chiếu đến mới thực sự là ngày hội của chúng. Đứa nào cũng vây quanh chàng, níu áo đòi nghe kể chuyện xưa, muốn chơi những chiếc cung tên do chàng làm, muốn chàng mua kẹo cho ăn.

Bùi Chiếu tính tình rất tốt, lúc nào cũng cười hiền hòa. Chàng ngồi trên miệng giếng, xung quanh là cả chục đứa trẻ vây quanh. Mấy đứa con trai nghịch ngợm còn treo người lên chàng như những chú khỉ con, đòi chàng thực hiện lời hứa làm cung tên, xem chàng như một món đồ chơi thú vị. Bùi Chiếu cũng không hề phản kháng, chỉ cười xòa nói:

– Ôi ôi, sao lại cướp trắng trợn thế này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!