Chương 20: Công chúa

Mồng 10 tháng 12, Minh Hoa trưởng công chúa phụng chỉ, giá lâm Sơn Trà yến.

Thật ra, việc bệ hạ hạ chỉ cho Minh Hoa trưởng công chúa chủ trì Hoa Tín yến đã sớm lan truyền khắp kinh đô. Ai cũng đồn rằng người sẽ xuất hiện tại Sơn Trà yến, chẳng trách các vị phu nhân lại sốt sắng đến vậy, tất cả là bởi thân phận đặc biệt của Minh Hoa trưởng công chúa.

Minh Hoa trưởng công chúa là đích nữ của tiên đế, thân phận cao quý không có gì để bàn cãi. Năm đó khi còn là thái tử, bệ hạ và công chúa đều lớn lên dưới gối thái hậu nên thân thiết như huynh muội ruột. Nhưng thân phận đặc biệt của người còn xuất phát từ một nguyên nhân khác.

Triều đại này ngoại trừ Dũng lão quốc công là ngoại tổ phụ của Thẩm Bích Vi thì không có quốc công nào khác. Bởi lẽ những nhà quốc công được phong khi lập quốc năm xưa đều đã suy tàn. Trong số đó, nhà có công lao hiển hách nhất, danh vọng cao nhất phải kể đến Anh quốc công, một danh tướng khai quốc, võ tướng đứng đầu Lăng Yên các, và cũng chính là gia tộc bên chồng của Minh Hoa trưởng công chúa.

Minh Hoa trưởng công chúa gả cho thế tử của Anh quốc công, là thời khắc huy hoàng duy nhất của phủ Anh quốc công. Chưa đầy mười năm sau, vật đổi sao dời, cả gia tộc bị chém đầu. Xem như tiên đế đã niệm tình con gái và cháu ngoại mà giữ lại một dòng dõi đích tôn của thế tử. Nhưng dân gian bàn tán xôn xao, khó tránh những lời đồn như "thỏ chết chó thịt, chim chết cung gãy". Hơn nữa, vụ án tịch thu gia sản năm xưa lại do chính thái tử, tức đương kim hoàng thượng, xử lý. Giữa huynh muội thiên gia, lại là một chuyện khác nữa.

Giữa các thế gia trong kinh có lời đồn, cho rằng cũng chính vì chuyện này mà tình cảm của bệ hạ với vị muội muội này vô cùng phức tạp. Ngài vừa kính trọng, lại vừa day dứt. Tình huynh muội thuở ấu thơ nơi cung cấm vẫn còn đó, nhưng giờ đây lại trở nên khó xử đến mức khó lòng đối diện. Dưới những cảm xúc lẫn lộn đó, Minh Hoa trưởng công chúa trở thành nhân vật đặc biệt trong kinh thành, xét về sự cao quý, dù kinh thành có vô số công chúa, đế cơ, không một ai sánh bằng ngài.

Năm đó bệ hạ đăng cơ, đầu tiên truy phong cho thái hậu nương nương, thứ hai là sắc phong cho Minh Hoa trưởng công chúa. Thậm chí, phong hào của hoàng hậu lúc bấy giờ vẫn chưa được định. Về sau, mỗi khi có phiên bang triều cống hay đại lễ quốc gia, vị trí thứ hai trong cung, chỉ sau thái hậu và bệ hạ, luôn thuộc về ngài. Vô số kỳ trân dị bảo được ban thưởng cho phủ của ngài như nước chảy.

Nhớ có năm nọ, các nước Tây Vực tiến công một tòa Thất bảo Phật tháp được khảm nạm vô số đá quý. Công chúa Văn Trinh, cô con gái được bệ hạ sủng ái nhất vừa nhìn đã thích, mượn lời thái hậu nương nương xin bệ hạ ban cho. Họ nói là để ở cung Vĩnh Thọ lễ Phật cùng thái hậu, nhưng thực chất là chờ sau này Văn Trinh công chúa xuất giá sẽ lấy danh nghĩa của hồi môn mà ban tặng cho nàng. Hoàng hậu cũng chỉ có một đích nữ này, yêu thương như trân bảo nên cũng góp lời.

Ba người quyền lực nhất hậu cung đã lên tiếng mà vẫn không lay chuyển được ý bệ hạ, ngài nhất quyết ban tặng bảo vật cho phủ của Minh Hoa trưởng công chúa. Điều đáng nói là, Minh Hoa trưởng công chúa sống ẩn dật, thậm chí còn không thiết tha việc lễ Phật.

Kể từ khi phủ Anh quốc công bị tịch thu gia sản, tiên đế liền hạ chỉ triệu Minh Hoa trưởng công chúa hồi cung bầu bạn với thái hậu, nhưng công chúa vẫn ở lại trong phủ Anh quốc công. Ngay cả khi bệ hạ đăng cơ cũng không thể lay chuyển được ý ngài, chỉ đành xây thêm phủ công chúa và ban thưởng hậu hĩnh. Từ đó, trưởng công chúa càng khép mình, hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời. Trong số các tiểu bối, ngay cả người có gia thế như Hàn Nguyệt Khởi cũng không có cơ hội gặp mặt.

Chỉ có Thẩm Bích Vi nhớ mang máng rằng, khi còn nhỏ, có lần theo gia đình Dũng quốc công vào hoàng cung dự tiệc và thoáng thấy ngài từ xa. Cô nàng kể rằng đó là một đại mỹ nhân vô cùng rạng rỡ, dù trang phục giản dị vẫn toát lên khí chất hơn người. Ngài không nói lời nào, tựa như một tảng băng giữa muôn hoa rực rỡ.

Nay bệ hạ lại có một nước cờ mới. Quân Trấn Bắc hồi kinh, yến tiệc Hoa Tín trọng đại mười năm khó gặp, người tinh tường đều nhận ra bệ hạ muốn thao túng hôn nhân của đám tướng quân trẻ tuổi này. Một mặt, ngăn họ tự do kết thông gia với các thế gia, tránh hình thành thế lực lớn mạnh; mặt khác, lại dùng hôn nhân để lôi kéo, tốt nhất là thu phục được những trung thần tâm phúc như Thẩm gia. Về sau, nếu có thêm chiến sự, cũng có lớp tướng lĩnh trẻ kế cận để sử dụng.

Theo lời Thẩm Bích Vi, việc này chẳng khác nào các thế gia gả nha hoàn tâm phúc cho những tên hầu giỏi giang. Trị thiên hạ như quản một phủ, bách quan như gia nô, tâm thuật đế vương chẳng qua chỉ có thế. Lời này nghe có hơi ngông cuồng nhưng lại rất xác thực.

Nhưng một công việc quan trọng như vậy, bệ hạ vẫn giao cho Minh Hoa trưởng công chúa, khiến người đời không khỏi hoài nghi. Phải chăng bệ hạ làm vậy là để thông qua yến Hoa Tín thao túng hôn nhân của các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, hay chỉ là muốn vị trưởng công chúa ẩn dật nhiều năm xuất hiện trước công chúng?

Trong kinh thành có biết bao quận vương phi, lão thái phi lão luyện, biết bao công chúa tôn thất mệnh phụ đã có phủ riêng. Vậy mà việc chủ trì yến Hoa Tín lại được giao cho một trưởng công chúa đã nhiều năm góa bụa, quả thực khiến người ta khó hiểu.

Nhưng khó hiểu đến đâu cũng phải hiểu. Diệp gia là thế gia tầm trung, hơn nữa bây giờ "Diệp phu nhân" và tỷ muội Thanh Lan lại ở thế nước sông không phạm nước giếng nên họ không mấy bận tâm. Nhưng những người như Hàn Nguyệt Khởi lại phải cân nhắc từng li từng tí. Ngay cả việc thứ tự một tiệc trong yến Hoa Tín bị thay đổi cũng khiến họ suy đoán, liệu đó có phải là ý của Trưởng công chúa muốn xuất hiện sớm hay không.

Hoa Tín yến vốn là dịp để khảo sát các tiểu thư, vương tôn của các gia tộc. Trưởng công chúa lại hạ mình đến dự, vậy thì chính các phu nhân thế gia đứng ra tổ chức hai mươi tư tiệc này mới là những người thực sự phải "thi". Thẩm gia là một trong những thủ lĩnh của văn thần, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhánh Nhữ Dương vương, cùng dòng dõi với Hòa Bình quận vương, là bên đứng ra tổ chức Sơn Trà yến. Hiện họ đã mất tước vương, đang làm việc ở Hộ bộ. So với những tông thất đến việc quản lý phủ đệ còn khó khăn, thì họ được xem là có năng lực, được chọn để tổ chức Sơn Trà yến chính là bằng chứng rõ nhất.

Họ được các thế gia gọi là Nhữ Dương Triệu, và vẫn được các gia tộc khác kính trọng. Dù yến tiệc do họ tổ chức cũng giống như của các tông thất khác, vừa rườm rà vừa thiếu thực tế, một mâm cỗ quá nửa là những món đẹp mắt chứ không ngon miệng. Theo lời họ, đó là lệ cũ, dù đồ ăn vừa khó ăn vừa đắt đỏ, nhưng vì đã thành lệ thì cứ phải bày biện, nếu không sẽ không thành một mâm cỗ tươm tất.

So với sự đa dạng và luôn đổi mới trong cách bày tiệc của các phu nhân quản gia ở kinh thành – nơi những món ăn mới chỉ nửa năm đã bị coi là lỗi thời, các nhà tranh giành đầu bếp giỏi đến mức có thể xô xát – thì bữa tiệc này quả thực rất bình thường. Trang trọng thì có trang trọng, dù sao cũng được làm theo lệ cũ trong cung, lục súc đầy đủ, ngũ cốc theo mùa, khi mở tiệc thì đánh chuông khua đỉnh, người dâng món ăn dùng cả kẻng báo hiệu. Các phu nhân cũng mặc thường phục đẹp đẽ để dự yến.

Đương nhiên, cũng có những người không tinh tế, như mấy người thuộc tân quý Hà gia, đều diện lễ phục. Dù trước mặt không ai nói lời gì quá đáng, nhưng không ít phu nhân ngấm ngầm chế giễu sau lưng. Bản thân Hà phu nhân cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

– Nhìn Hà Thanh Nghi kìa, – Lăng Ba ngồi ở chỗ của mình, khẽ nói với Thanh Lan, – Tiếc thật, cô ấy cũng là người thông minh.

A Thố lập tức nhìn theo, quả nhiên thấy Hà Thanh Nghi ngồi ở vị trí dành cho các tiểu thư nhưng ánh mắt vẫn dõi theo những động tĩnh ở hàng ghế của các phu nhân. Thấy mẫu thân bị chế giễu, hai mắt cô ta đỏ hoe, bát cháo trước mặt cũng không buồn động đến.

Lư Văn Nhân vẫn không bỏ được thói khoe khoang, tươi cười tiến đến bàn của các tiểu thư mời thức ăn:

– Đây là gà ác đưa từ nông trang nhà ta đến, vốn là được trong cung ban thưởng. Năm xưa do Nam Dương tiến cống, nuôi lớn bằng dược liệu. Nếu không phải nể giao tình với Triệu phu nhân, ta cũng chẳng nỡ đưa đâu… Các tiểu thư mau nếm thử đi, canh gà này bổ dưỡng lắm đấy.

Triệu phu nhân chủ nhà cũng cười nói:

– Ta biết ngay mà, tuy mẹ chồng cháu đồng ý, cháu vẫn thấy tiếc.

– Nghe kìa, chẳng phải phu nhân đang xỉa xói cháu sao? Canh đã nấu xong xuôi rồi, giờ còn hỏi cháu có nỡ không! – Lư Văn Nhân vừa nói vừa kéo Triệu phu nhân ngồi xuống. – Triệu phu nhân cũng đừng bận tâm nữa, để cháu thu xếp cho. Phu nhân ngồi xuống dùng chút gì đi, kẻo mẹ chồng cháu thấy lại trách cháu không chu đáo.

Các phu nhân đều tươi cười, nói những lời xã giao như: "Quả nhiên Triệu phu nhân và Trần phu nhân là bạn thân, tình cảm thật tốt!", hoặc "Ăn lộc của người ta thì phải mềm giọng, Trần phu nhân uống bát canh này rồi, sau này khó mà nói Trần thiếu phu nhân không phải nữa"

Sau khi thu xếp xong cho các phu nhân, Lư Văn Nhân lại niềm nở mời mọc các tiểu thư. Hà Thanh Nghi cố gắng nhẫn nhịn. Dù Lư Văn Nhân cố tình nói móc: "Chỉ có Triệu phu nhân thôi đấy, lần trước Hà phu nhân hỏi xin, phu nhân nhà ta chỉ đưa đúng một suất", cô ta vẫn bình tĩnh uống canh và nói lời cảm ơn. Lư Văn Nhân lập tức lấy cô ta ra làm trò, vuốt bả vai cô ta, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!