Xe ngựa của A Thố không phải bị tụt lại phía sau, mà ngay từ đầu đã xuất phát muộn. Ngụy phu nhân đã sắp xếp ổn thỏa, sợ họ bị gió tuyết cản trở. Để xin lỗi việc cậu quý tử nhà bà chặn xe ngựa của Diệp gia trong giờ giới nghiêm lần trước, Ngụy phu nhân đã đặc biệt phái một đội hộ tống riêng, cầm theo thủ lệnh của Ngụy hầu gia, để họ có thể thông hành không gặp trở ngại.
Xe ngựa của A Thố đã đi trước lúc Phó Vân Nhị kéo Thanh Lan lại trò chuyện. Lúc đó A Thố không nói gì, chờ xe ngựa đi qua hai con đường, ra khỏi phạm vi của Hầu phủ mới kêu lên:
– Dương Hoa tỷ tỷ, bảo họ dừng xe lại.
Xe ngựa dừng lại, Dương Hoa cười hỏi:
– Biểu tiểu thư, cô sao vậy?
A Thố mím môi, mặt lạnh tanh, nói:
– Xin nói với tiểu hầu gia, chúng ta là người của Diệp gia, không cần ngài ấy hộ tống. Vốn dĩ Ngụy phu nhân cũng không sắp xếp ngài ấy đi cùng, càng không nên làm phiền.
Thật ra lúc ra cửa Dương Hoa cũng thấy người dẫn đầu tiểu đội hộ tống họ là một quan tướng khoảng ba mươi tuổi. Nhưng ngay trước khi ra cửa, Ngụy Vũ Sơn lại xuất hiện với bộ cẩm bào hoa lệ kia, không nói lời nào mà vươn mình nhảy lên ngựa. Lão bộc đi theo đã khuyên "thiếu gia còn bị thương, không thể cưỡi ngựa" mà hắn không nghe. Tiểu đội chỉ nghe theo hắn, Ngụy Vũ Sơn ra lệnh một tiếng, liền dẫn cả đoàn lên đường.
Bây giờ A Thố đã lên tiếng, Dương Hoa cũng nhận ra chút manh mối. Dù sao hôm nay họ là khách của Ngụy phu nhân, chẳng có gì phải sợ, hơn nữa bên cạnh còn có Liễu Cát. Gã là người lanh lợi, còn nhanh nhạy hơn quản gia bình thường. Nên Dương Hoa cũng cười dặn:
– Liễu Cát, cậu đi nói với tiểu hầu gia một tiếng đi.
Liễu Cát gan dạ, thật sự xuống xe để nói chuyện với Ngụy Vũ Sơn. Thật ra hai bên cách nhau không quá xa, tuyết lại không lớn, Ngụy Vũ Sơn đã nghe thấy từ lâu.
Cậu thiếu niên lớn lên ở biên cương, mới mười bảy mười tám tuổi, chỉ quen với việc xông pha trận mạc chứ chẳng hiểu gì đến những thủ đoạn mềm mỏng của nữ nhi. Xét về lý, hắn sai, huống hồ đối phương cũng giữ lễ, chỉ xin hắn rời đi một cách đàng hoàng.
Nhưng hắn lại không muốn đi.
Nhượng bộ lại càng không. Ngụy Vũ Sơn bị đánh cho bầm dập còn không mở miệng xin tha, huống hồ bây giờ còn đứng trước mặt thuộc hạ. Vả lại, dù muốn nhượng bộ, hắn cũng chẳng biết phải làm sao. Nhất thời cảm thấy khó xử, Ngụy Vũ Sơn liền thúc ngựa muốn tiến đến bên cửa sổ xe.
– Tiểu hầu gia, không được đâu.
Liễu Cát vội vàng giang tay ngăn lại. Vốn là một tay hầu lanh lợi, gã vừa tươi cười vừa nói lý lẽ.
– Trong xe là tiểu thư khuê các, sao có thể gặp tiểu hầu gia.
Ngụy Vũ Sơn muốn nói một câu, "lúc trưa đã gặp rồi", lại sợ chọc giận nàng. Mà làm vậy cũng không tốt cho thanh danh của nàng.
Vậy ra buổi trưa hẳn là nàng chủ động đến tìm mình? Thậm chí mạo hiểm cả thanh danh.
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ Sơn không khỏi thấy động lòng. Nhớ đến mấy câu nói khó nghe của mình, liền hiểu ngay cơn giận của nàng đến từ đâu.
Nhất định nàng giận, nên mới không chịu để mình tiễn.
Thật đáng chết mà.
Gặp cũng không được gặp, chỉ có thể cách cửa xe ngựa nói chuyện với nhau. Ngụy Vũ Sơn tự tưởng tượng ra gương mặt tức giận của nàng, lại càng không biết phải mở lời thế nào.
– Ta… – Ngụy Vũ Sơn lưỡng lự hồi lâu mà không nghĩ ra lời nào thích hợp, đành nói, – Tuyết mỗi lúc một lớn, ta cứ đưa tiểu thư về trước đã, tránh bị cảm lạnh.
– Nói với tiểu hầu gia, – Giọng nói lạnh lùng của nàng truyền ra từ trong xe ngựa, – Có lạnh chết cũng không cần ngài ấy quan tâm.
Nếu thuộc hạ dám ăn nói như vậy, chỉ sợ đã bị Ngụy Vũ Sơn vặn đầu. Nhưng nàng nói như vậy, Ngụy Vũ Sơn nghe xong lại chẳng tức giận chút nào.
Hắn sợ nàng.
Ngụy Vũ Sơn bỗng nhiên bừng tỉnh, chợt hiểu ra vì sao trước đây Thôi Cảnh Dục tài giỏi trong mắt hắn lại đỏ bừng hai tai chỉ vì một chữ "Diệp"
Tuyết mỗi lúc một dày. Trời đổ tuyết lớn kèm theo gió mạnh thế này, chắc chắn trong xe ngựa rất lạnh. Lúc trước trên đường Trường An, tại sao Thôi Cảnh Dục lại đá hắn xuống ngựa, giờ hắn đã hiểu rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng là Ngụy Vũ Sơn, tuy động lòng nhưng vẫn có tính khí của mình. Không ép được người ngồi trong xe, người ngồi ngoài xe liền gặp xui xẻo. Phu xe của Diệp gia còn nhận ra Ngụy Vũ Sơn, vừa gặp phải ánh mắt của hắn đã lập tức rụt người lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!