Yến tiệc Ngụy gia vốn là thời cơ tốt để nối tơ hồng, đáng tiếc lại thừa ra một Lư Văn Nhân. Hôm nay nàng ta không dẫn theo đám tùy tùng mà chỉ có một mình Lư Uyển Dương đi theo. Hiển nhiên là nhắm vào Thôi Cảnh Dục và Ngụy Vũ Sơn mà đến.
Món bánh nếp nhân táo tàu hạt thông không chỉ Yến Yến thích ăn, mà cả Lăng Ba nhìn một cái là nhận ra ngay. Tiệc của Ngụy phủ vẫn được bày biện theo phong cách ở thành Dương Lâm. Tuy nam nữ không ngồi cùng bàn nhưng cũng không chia nội viện và ngoại viện như ở Hoa Tín yến mà đều ngồi ở trong sảnh, chỉ cách nhau một bức rèm trúc, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ.
Nên điểm tâm vừa được bày lên, Lăng Ba liền mỉm cười, cố ý hỏi:
– Phó tỷ tỷ, đã mấy năm tỷ không về kinh, còn nhớ vị món bánh nếp nhân táo tàu hạt thông này không?
Phó Vân Nhị chỉ cười đáp:
– Tỷ đến bánh ngọt còn không nhớ rõ mấy món, huống hồ là món ăn tinh xảo như vậy.
– Đây là món điểm tâm sở trường của tỷ tỷ muội đấy! Đáng tiếc làm quá mất công, đã mấy năm không làm. Lần cuối được thưởng thức đã là bốn năm trước..
Lăng Ba không chỉ mải khoe điểm tâm, còn đưa cho A Thố ăn:
– A Thố, muội cũng ăn thử đi, năm đó dì cũng khen không dứt miệng!
– Ta thấy cũng bình thường thôi, – Lư Văn Nhân không hiểu lắm, chỉ coi thường theo thói quen, – Nói đến điểm tâm, vẫn phải chọn nguyên liệu tốt mới được. Một năm chỉ có bấy nhiêu loại quả khô thượng hạng, không giành được thì điểm tâm cả năm cũng kém đi. Năm nay nhờ phúc của Ngụy hầu gia, đường thông thương đến phương Bắc thông suốt, quả khô trong kinh vẫn đủ dùng.
– Chỉ là không biết bây giờ mới mua liệu có kịp không? – Phó Vân Nhị hỏi.
– Bây giờ mới mua sợ không kịp, nhưng nhà ta năm chuẩn bị rất nhiều cho Hoa Tín yến. Nếu Doãn phu nhân muốn, lát trở về ta sẽ sai người đưa sang. – Lư Văn Nhân cười đáp.
– Ta thì không sao, vốn ít khi mở tiệc, chỉ e không đủ cho phu nhân dùng.
Các nàng ngồi gian trong tán gẫu, gian ngoài Ngụy Vũ Sơn đứng ngồi không yên.
Ngụy hầu gia vắng mặt, hắn vốn coi trời bằng vung. Thêm vào đó, vết thương trên người nhức nhối, vừa nhìn thấy đĩa bánh nếp nhân táo tàu hạt thông được bưng lên, hắn liền nổi nóng hất mạnh ra:
– Bỏ ra chỗ khác đi, nhìn là ngứa mắt.
Hắn vốn không cố ý làm đổ đĩa, nhưng cách bày biện điểm tâm hôm nay theo đúng lễ nghi của các thế gia vọng tộc ở kinh thành lại quá cầu kỳ. Chiếc đĩa chân cao, bánh xếp thành hình tháp, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đổ. Những chiếc bánh ngon lành lăn lóc đầy đất, đám người hầu hớt hải chạy đi nhặt.
Người dự tiệc đều là quan tướng, không câu nệ tiểu tiết. Thôi Cảnh Dục không nói gì, chỉ có Bùi Chiếu là cười.
Chàng vốn là người Hỏa tự doanh, đối xử với người của Sơn tự doanh lúc gần lúc xa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Ngược lại chàng lại tỏ ra tự nhiên như ở nhà, thấy cảnh tượng này liền mỉm cười nói:
– Xem ra trận đòn này vẫn còn nhẹ lắm.
Tiếng cười ồ vang lên khắp bàn tiệc, Ngụy Vũ Sơn càng thêm lúng túng. Nhớ lại những lần chịu thua thiệt dưới tay Bùi Chiếu, hắn không dám nổi giận, chỉ có thể buông một câu:
– Ngươi bớt hả hê đi, đừng tưởng ta không biết chuyện của ngươi nhé!
– Ồ? Ta có nhược điểm gì trong tay ngươi, sao ta không biết nhỉ?
Nhân duyên của Bùi Chiếu tốt, mọi người đều nghĩ Ngụy Vũ Sơn mượn rượu gây sự nên đều tiến lên khuyên bảo, đến khi rượu và thức ăn được bày lên, câu chuyện cũng chuyển sang hướng khác.
Bữa tiệc hôm nay không tầm thường, không chỉ thịnh soạn mà còn hợp khẩu vị các tướng quân, không chú trọng vào tinh tế mà tập trung vào số lượng lớn, lại thích hợp để uống rượu.
Thịt dê luộc, cắt thành miếng to bằng lòng bàn tay, chỉ nêm một chút muối thô mà không có mùi hôi, kèm với một đĩa gia vị khô để riêng. Thịt bò và thịt dê được thái lát, ướp với hương liệu và gia vị, xiên lẫn nạc mỡ trên xiên sắt nướng đến khi thơm lừng, được bày trên từng chiếc mâm gỗ lớn. Gà vịt thịt cá đều được nấu theo cách làm trong kinh, chiên hầm nấu hấp, hương vị phong phú, vừa vặn để nhắm rượu.
Đợi đến khi rượu quá ba vòng, canh thịt dê được bưng tới. Canh được hầm đến trắng như sữa, bên trên được rắc thêm hành lá và rau mùi, bên ngoài đang có tuyết rơi, vừa lúc để xua tan cái lạnh.
Điểm tâm là hoa quả tươi, quả khô, các loại rau trộn và dưa muối lạnh, món nào món nấy đều tinh xảo. Các tướng quân bên ngoài ăn uống no say, mặt mày hồng hào, ai nấy đều hài lòng. Đến khi tàn tiệc, các tướng quân dường như quên hết mọi lễ nghi, ai nấy đều đích thân đến cáo biệt Ngụy phu nhân:
– Quả nhiên phu nhân biết cách tổ chức, bữa tiệc này còn thịnh soạn hơn cả yến tiệc mừng công của chúng ta lần trước!
Ngụy phu nhân cũng tươi cười, đẩy Phó Vân Nhị ra ngoài, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!