A Thố không chơi cùng Yến Yến.
Vừa tách khỏi Lăng Ba, cô liền đi xuyên qua đình viện, men theo sân cũ của Ngụy gia để ra ngoài. Dương Hoa thắc mắc hỏi:
– Biểu tiểu thư định đi tìm Tam tiểu thư sao?
– Ta định đi giải sầu, – A Thố chỉ đáp ngắn gọn.
Sao lại tản bộ lúc đến nhà người khác làm khách thế này? Dương Hoa không hiểu, nhưng tính cách cô trầm ổn chứ không hoạt bát như Liễu Nhi nên chỉ im lặng đi theo A Thố. Từ phía hai người, xa xa có thể nhìn thấy vú Phương, người truyền lệnh của Ngụy phu nhân, bước vào một tiểu viện. Bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
A Thố không nói gì, dẫn Dương Hoa đi một vòng quanh tiểu viện đó, thấy vú Phương đi xa rồi mới lại gần, bỗng nghe thấy tiếng cãi vã từ trong vọng ra.
– Thiếu gia, người cứ nghe lão nô khuyên đi! Hôm nay cậu nhượng bộ với nguyên soái, chuyện cũng qua rồi…
Người nói chuyện là một người hầu già, đang khổ sở khuyên ngăn.
– Ta không đi thì đã sao! Quá lắm là ăn thêm một trận roi thôi!
Giọng này nghe khá quen tai, Dương Hoa còn chưa kịp nhớ là ai thì người bên trong viện đã vọt ra ngoài, đụng thẳng vào người cô và tiểu thư A Thố.
Dương Hoa vội vàng đứng chắn trước mặt A Thố. Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến hai người mặt đối mặt, người vừa nói dở câu nhất thời ngạc nhiên im bặt. Thì ra không phải ai xa lạ, mà chính là tiểu hầu gia luôn đối đầu với tỷ muội Diệp gia, Ngụy Vũ Sơn.
Trông hắn đúng như vừa bị đánh xong. Quần áo cũng chỉ tùy ý khoác lên, để lộ ra lớp trung y trắng mới thay, lấm tấm vết máu thấm qua lớp băng vải mới cuốn. Chỉ cần nhìn cũng biết Ngụy hầu gia kia đã ra tay nặng thế nào. Mặt hắn rách hai vết, gò má còn hằn rõ vết roi. Thiếu niên mà, bị đánh cũng không mất đi vẻ đẹp. Chiếc áo khoác hờ bên ngoài được thêu kín lông vũ bằng chỉ vàng trên gấm đỏ, quý phái tinh xảo vô cùng, như thể đồ trong cung vậy.
A Thố dường như cũng bị giật mình, cô mang chút không đành lòng liếc nhìn mặt hắn, rồi lại cụp mắt khẽ cắn môi.
Dương Hoa hơi ngạc nhiên. Vị biểu tiểu thư này dù là cô nhi nhưng luôn giữ lễ tiết nghiêm cẩn, sao hôm nay gặp khách nam lạ lại không tránh mặt?
Nhưng dù A Thố có làm gì, cô nha hoàn cũng phải tận trách.
– Tiểu hầu gia, – Cô nha hoàn đứng che trước mặt A Thố, lễ phép gọi một tiếng. Giọng nói cô ngoài cứng trong mềm, – Hầu gia phu nhân hiếu khách, mời tiểu thư nhà tôi đến chơi. Là nô tỳ không cẩn thận dẫn tiểu thư đi nhầm đường va phải tiểu hầu gia, mong tiểu hầu gia bỏ qua cho.
– Cô nương khách khí, – Lão hầu già kia cũng hiểu chuyện, lập tức đáp, – Tiểu hầu gia cũng vội vàng, va phải tiểu thư.
Tôi tớ hai bên đều nhận lỗi. Cũng may hai vị chủ nhân còn nhỏ tuổi, nói là người lớn cũng được, mà bảo trẻ con cũng chẳng sai, vẫn chưa đến tuổi kết hôn. Song phương nhận lỗi xong, ai đi đường nấy là được rồi.
Nhưng Ngụy Vũ Sơn vẫn muốn nói thêm một câu.
– Cô quả nhiên là người của Diệp gia.
Lời này của hắn không có vẻ căm ghét, mà như đang giận hờn với ai vậy.
A Thố cụp mắt, lông mi vừa dày vừa đậm của cô tựa như cánh bướm xòe ra. Ngụy Vũ Sơn vừa nói xong, hàng mi của cô khẽ run lên.
Một động tác nhỏ như vậy, lại như muốn len lỏi vào đáy lòng người ta.
Ngụy Vũ Sơn không ngờ cô sẽ ngước mắt lên.
Đôi mắt xinh đẹp như dòng nước dịu mát của Giang Nam, lặng lẽ nhìn hắn.
– Liên lụy thiếu tướng quân bị phạt, trong lòng A Thố bất an.
Giọng nói của cô cũng thật dễ nghe.
– Vốn phải nói tiếng xin lỗi, nhưng người nhà họ Diệp nói xin lỗi, chỉ sợ thiếu tướng quân không muốn nghe thôi…
A Thố không nói hết, rồi rũ mắt liếc nhìn Dương Hoa. Cô nha hoàn vốn đã thấy cuộc đối thoại này hơi vượt quy củ, nhận ra ánh mắt của A Thố liền vội đỡ lấy tiểu thư nhà mình, nói một tiếng cáo từ rồi dẫn tiểu thư đi ngay.
Ngụy Vũ Sơn không ngờ cô đang nói lại bỏ lửng, vô thức muốn đuổi theo sau lại bị lão Ngô kéo lại. Lão hầu không biết chủ nhân nhà mình đang nghĩ gì, chỉ khuyên nhủ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!