Lăng Ba muốn giúp đỡ Phó Vân Nhị quản lý bếp núc thực sự không phải để nối tơ hồng, mà do thấy Ngụy phu nhân và Phó Vân Nhị đều không giỏi quán xuyến mà thôi. Ở thành Dương Lâm tuy đoàn kết nhưng dù sao cũng là nơi biên ải, cuộc sống giản dị, lập tức phải chuẩn bị yến tiệc kiểu kinh thành e rằng sẽ vất vả. Mà nói đến việc đảm việc nhà, khắp kinh thành này không ai giỏi hơn Thanh Lan.
Thanh Lan vốn không muốn vượt quyền làm thay, không ngờ Phó Vân Nhị vui vẻ đồng ý, kéo Thanh Lan đến hậu viện nói:
– Hôm nay chỉ sợ phải phiền tỷ tỷ, muội vừa mới về kinh, còn đang rầu rĩ vì không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng may có tỷ tỷ ở đây, muội yên tâm rồi.
Dù sao Phó Vân Nhị cũng là tiểu thư thế gia, bên cạnh cũng có quản gia nương tử hồi môn, đem tờ thực đơn đã chuẩn bị một nửa ra để Thanh Lan xem thử. Với Thanh Lan, chuẩn bị yến hội cũng đơn giản như ăn cơm uống nước thôi, nhìn sơ một cái liền cười nói:
– Đây hẳn là dùng lễ vật người khác tặng để chuẩn bị chứ?
Phó Vân Nhị cũng cười ngượng ngùng:
– Thật sự là không rảnh chuẩn bị. Mấy hôm nay đều bận rộn nào tiếp khách, nào là tạ ơn, nào là chuẩn bị điểm tâm đãi khách. Muội đành dùng tạm quà của Trương gia để tiếp Lý gia, hoặc sai người ra chợ mua. Chỉ là những thứ đó vừa thô kệch vừa không ngon, không thể đem ra đãi khách.
Thanh Lan chỉ cười nhạt không nói gì. Nàng dù là tấm gương cho các tiểu thư khuê các nhưng cũng không thích lên mặt dạy đời. Bốn năm sống ở biên ải, nàng không biết Phó Vân Nhị đã trải qua những gì, đương nhiên không thể trách cô kém việc quản gia.
Thanh Lan chỉ cầm bút, viết cho Phó Vân Nhị đọc.
– Đồ biếu trong kinh thành thường là gà, vịt phơi khô và thịt dê sấy. Nếu chỉ dùng một hai món thì không sao, nhưng cả yến tiệc toàn những thứ này thì khó tránh lộ vẻ quê mùa.
– Nhưng bọn muội vào kinh muộn, không có thời gian đi chọn mua. Người hầu không rành giá cả, môi giới bây giờ mới tìm. Phải ưu tiên mua gia cụ và xiêm y, đồ ăn thực sự lo không xuể. Mấy hôm nay phu nhân đều phải gọi tiệc bên ngoài để đãi khách, hôm nay cũng là để muội thể hiện, muốn chiêu đãi mọi người mà gọi tiệc đến thì quá thất lễ… – Phó Vân Nhị ngượng ngùng giải thích.
Trong lúc Phó Vân Nhị phân trần, Thanh Lan đã viết xong hai tờ giấy, chờ cô nói xong thì đưa cho Phó Vân Nhị xem.
– Thế gia trong kinh đãi khách đều dùng sản vật từ nông trang của mình, chỉ có số ít là mua ngoài nên chỉ chọn những món tươi ngon nhất. Muội và Ngụy phu nhân không có nông trang, đương nhiên phải dùng cách khác. Các thế gia đã chọn mua xong rồi, nhưng chợ tết của dân chúng kinh thành thì mới mở thôi, tờ này là mấy địa chỉ đáng tin cậy: Thịt dê bò ở Lý gia phường, sản vật rừng núi ở phường Bình An, còn có mấy hàng trái cây tươi ngon ở thành Nam, đều tốt cả.
Các cửa hàng điểm tâm hai năm nay làm ăn kém, do chiến sự ở phương Bắc khiến hoa quả khô tăng giá nên đa số đều ăn bớt nguyên vật liệu. Các gia đình kha khá đều tự chuẩn bị nguyên liệu, mời thợ đến nhà làm. Tỷ giới thiệu cho muội hai thợ này. Muội cứ đưa danh sách này để họ tự đi mua nguyên liệu. Thợ làm điểm tâm tự biết chọn nguyên liệu tốt nhất, có ăn chút tiền hoa hồng thì muội coi như thưởng cho họ, đừng nhắc đến. Điểm tâm liền chọn mười món này, tên là Thập dạng cẩm, để đãi khách dịp cuối năm là tốt nhất, dù làm tiệc lớn cũng không ngại.
Thanh Lan đưa cho Phó Vân Nhị tờ giấy còn lại, nói:
– Rau dưa và hoa quả tươi ở kinh thành thật sự khó mua, chủ yếu là do các nông trang của thế gia tự cung cấp hoặc biếu tặng nhau. Muội mới về kinh, bạn bè cũ bốn năm chưa gặp, vừa gặp đã hỏi xin rau quả thì thật vô duyên. Đây là sản vật từ nông trang của tỷ và Nguyệt Khởi. Hồng và lê trắng ở nhà mẹ của Nguyệt Khởi là loại cực phẩm. Vì lão thái quân và Thẩm phu nhân thường ăn chay nên Thẩm gia có rất nhiều rau dưa, đậu hũ lại càng tuyệt vời.
Ruộng nước nhà tỷ thì nổi tiếng với gạo son và nếp tẻ xanh, nấu cháo là ngon nhất. Đáng tiếc là năm nay dì đã mất, không còn được thưởng thức bưởi mật và táo sấy của Mạnh gia nữa.
Thanh Lan nói một tràng dài như vậy, đừng nói Phó Vân Nhị, đến Phó nương tử bên cạnh cũng ngây người, hai nữ đầu bếp há hốc miệng không khép lại được.
– Ôi trời, tiểu thư không chỉ xinh đẹp như bồ tát mà còn tài giỏi đến vậy sao? Chẳng trách người ta nói kinh thành là nơi hội tụ nhân tài, tôi sống bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp được người phi thường như tiểu thư, thật là mở mang tầm mắt.
Nữ đầu bếp này đương nhiên cũng được mang về từ biên cương, không hiểu quy củ lắm, cũng may Thanh Lan dễ tính nên không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ cười đáp:
– Chẳng qua là chuyện tiểu thư trong kinh đều làm được.
– Không phải ai cũng làm được, – Phó Vân Nhị phản bác, – Tỷ thấy đấy, muội có làm được đâu. Lúc trước ai cũng bảo tỷ tỷ là người đứng đầu Hoa Tín yến, trời sinh làm nương tử trạng nguyên, sổ sách nằm lòng, quản cả phủ Tể tướng cũng chẳng vấn đề gì. Bọn muội không có được bản lĩnh như vậy, ngay cả Hàn tỷ tỷ và Lư tỷ tỷ năm đó cũng không sánh được với Thanh Lan tỷ tỷ."
Phó Vân Nhị thật lòng hâm mộ Thanh Lan, vẫn chưa ý thức được lời này đối lập với tình cảnh hiện tại của nàng. Người đứng đầu Hoa Tín yến, đến giờ vẫn phòng không gối chiếc. Còn đang được Phó Vân Nhị, một vị phu nhân tướng quân đã có con gái gọi là tỷ tỷ.
Thanh Lan cũng không ngại Phó Vân Nhị đề cập đến Hoa Tín yến, vẫn chỉ vừa mỉm cười vừa thoăn thoắt sửa thực đơn, đáp:
– Muội nói quá rồi, bản lĩnh quản gia của Nguyệt Khởi và Lư Văn Nhân không kém tỷ, muội chỉ chưa chứng kiến thôi...
Diệp Lăng Ba đẩy Thanh Lan ra giúp Phó Vân Nhị, bản thân thì âm thầm mưu tính chuyện khác. Dù đây là lần đầu cô tới Ngụy gia, nhưng cô đã rải sẵn tai mắt dò la từ trước, đã nắm được vài thông tin rồi. Lăng Ba làm bộ tản bộ khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy con ngựa gầy ốm của Bùi Chiếu trong chuồng ngựa.
– Được rồi, ngươi ra ngoài trông chừng đi.
Dặn dò xong Liễu Cát, Lăng Ba dẫn Liễu Nhi đến xác nhận xem có phải đúng con ngựa đó không. Không ngờ còn chưa kịp tới gần, bỗng phía sau có giọng đàn ông trưởng thành hắng giọng "này" một tiếng, làm cô và Liễu Nhi giật nảy mình.
Ven đường bỗng hiện ra một bóng người, chính là Bùi Chiếu. Không biết chàng trốn kiểu gì mà không phát ra chút tiếng động nào, Lăng Ba bị giật mình, tim đập lệch vài nhịp, sau khi phản ứng lại liền trợn mắt lườm chàng.
Liễu Nhi lanh lẹ, sau khi tỉnh táo lại lập tức mắng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!