Chương 15: Ngụy gia

Gia quy của Ngụy gia quả thật nghiêm khắc, tỷ muội Diệp gia đến làm khách, xe ngựa vừa đi vào cổng trong, Lăng Ba cố ý cười hỏi bà vú tiếp đón:

– Sao không thấy tiểu hầu gia nhà bà vậy?

Bà vú cũng đon đả cười đáp:

– Tiểu thư yên tâm, hầu gia đã đánh rồi.

Ngụy nguyên soái tên thật là Ngụy Hãn Hải, xuất thân từ quân công thế gia đã sa sút, có nửa quan hệ thầy trò với ngoại tổ phụ Dũng quốc công của Thẩm bích vi, chỉ là công lao kém hơn một chút. Dũng quốc công có công mở mang bờ cõi, còn Ngụy soái chỉ có công đánh đuổi Bắc Nhung xâm lược, nên được phong Hầu đã là cao nhất rồi.

Nguyên soái vào kinh không được xưng soái nữa, Lăng Ba thấy bà vú này lanh lợi, đổi cách xưng hô nhanh chóng liền để ý nhiều hơn. Quần áo và trang sức của bà ấy đều là kiểu dáng đang thịnh hành ở kinh thành, da dẻ cũng mịn màng không có vẻ phong sương nơi biên ải. Có vẻ quản gia nương tử Ngụy phu nhân tìm được khi vào kinh. Bên cạnh bà ấy có một đại nha hoàn, gương mặt có nét giống bà ấy, có lẽ là con hoặc cháu gái.

Đại nha hoàn trong kinh tốt nhất nên chọn người sinh ra và lớn lên trong phủ, biết gốc biết rễ, chủ tớ đồng tâm, có khi còn thân thiết hơn người thân. Nhưng tốt hơn nữa chính là con gái của quản gia nương tử.

Không gì sánh bằng mẫu tử tình thâm, các quản gia nương tử trong kinh đều là người lọc lõi, trí tuệ nửa cuộc đời, bao nhiêu đạo lý đối nhân xử thế lẫn những chuyện bí mật chốn kinh thành đều dốc túi dạy lại cho con gái mình, đây mới là "gia học uyên thâm". Hoặc giả giữa cô cháu với nhau, họ cũng dốc lòng dạy dỗ.

Đến người bên cạnh Lăng Ba cũng như vậy. Tuy Liễu Nhi thông minh nhanh nhẹn, thường được Lăng Ba dẫn ra ngoài nhiều nhất, nhưng người được bồi dưỡng làm quản gia sau này vẫn là Dương Hoa thận trọng có tầm nhìn, học được chân truyền của Dương nương tử.

Hôm nay cũng thế, người theo Lăng Ba xuống xe vẫn là Liễu Nhi, cô nha hoàn như đi guốc trong bụng Lăng Ba, thấy tiểu thư nhà mình hài lòng với quản gia nương tử kia lập tức mỉm cười niềm nở nói:

– Nô tỳ là Liễu Nhi, không biết cô cô xưng hô thế nào?

– Cô nương quá lời rồi, tôi họ Hoàng, là người trong kinh, được Hầu gia phu nhân tin tưởng nên mời về giúp quản lý việc nhà.

– Hóa ra là Hoàng cô cô, – Liễu Nhi lập tức dẻo miệng chào hỏi.

Lăng Ba chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời. Dù là tiểu thư khuê các, nhất thời có hứng thú hỏi chuyện quản gia một hai câu cũng không sao, nhưng nếu cứ tiếp tục đối đáp qua lại với quản gia phủ khác khó tránh khỏi bị xem là thiếu tế nhị. Cũng may Liễu Nhi nhanh nhạy, nháy mắt một cái tự có đại nha hoàn khác ở phía sau bắt chuyện với nha hoàn trẻ có nét giống Hoàng nương tử.

Đến lúc họ vào đến phòng lớn, nha hoàn kia đến gần, ghé sát vào tai Lăng Ba thì thầm:

– Đó là thị tỳ của phu nhân Lưu thượng thư, trước khi Lưu thượng thư bị biếm đến Hành Châu đã giải tán rất nhiều người hầu đi, bà ấy cũng được tự do, bây giờ đang sống ở thành Bắc. Trượng phu đã qua đời, Ngụy phu nhân thương tình, cho phép bà ấy dẫn con gái đến cùng làm việc.

Lăng Ba ừ một tiếng, ra hiệu đã biết rồi.

Trên đường vào đây, Lăng Ba cũng nhận ra lần này Ngụy gia vào kinh vội vàng. Đầu tiên, vị trí của phủ đệ này không mấy lý tưởng, cao môn đại hộ trong kinh đều cư ngụ ở thành Nam, dù không được chí ít cũng ở thành Đông. Phủ này lại ở gần thành Bắc, tuy rằng rộng lớn nhưng xung quanh đều là dân thường và đã xuống cấp. Có lẽ vì Ngụy phu nhân theo Ngụy nguyên soái vào kinh, lại còn dẫn theo con cái, nên khi đến nơi đã phải vội vã ổn định chỗ ở, không có thời gian chọn lựa cẩn thận, đành phải tùy cơ ứng biến.

Phủ đệ rộng lớn nên việc thu xếp càng thêm khó khăn. Ngoại viện tiêu điều xơ xác, còn nội viện dù đã được thu dọn vẫn không giấu được vẻ tàn tạ. Phòng lớn dùng để tiếp khách này dường như vừa được dọn dẹp vội vàng. Bàn ghế đều là đồ dùng đã cũ, nệm ghế và khăn trải tuy có vẻ mới nhưng lại là hàng chợ tầm thường. Các thế gia đều có thợ may thêu trong nhà, đồ đạc làm ra dù không đẹp thì chất liệu cũng tốt hơn nhiều.

Trà thì là trà ngon, hẳn là quà xã giao được biếu tặng, chén trà thì lại xấu, điểm tâm thì càng tệ, rõ ràng là hàng chợ. Người hầu có bốn, năm người, nha hoàn dâng trà, nhà hoàn nấu nước dưới hành lang, vú già làm việc nặng, đều không giống người mang về từ biên cương, phối với nhau càng thêm hỗn loạn. Cũng dễ hiểu, trong quân đội vốn ít phụ nữ, dù Ngụy nguyên soái có thể đưa gia đình theo, nhưng có lẽ các nữ quyến đã quen với cuộc sống tự lập, không mấy cần đến người hầu hạ.

Lăng Ba cũng biết, lần bái phỏng này có phần làm khó người khác. Nghe nói, khi Ngụy phu nhân mới đến kinh thì sức khỏe không tốt, nếu không, bà ấy đã không vắng mặt trong buổi tiệc đầu tiên của Hoa Tín yến mà chỉ để Ngụy Nhạc Thủy đến một mình.

Lăng Ba nghĩ, nếu không nhân cơ hội này để nhắc khéo chuyện của mình thì còn chờ đến bao giờ? Cô không hẳn muốn nhắm vào Ngụy Vũ Sơn, mà là tranh thủ trước khi Trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến sẽ xem xét tình hình bên này, để biết được ý của Thôi Cảnh Dục ra sao mà tính toán bước đi tiếp theo.

Họ có thể chờ chứ tỷ muội Lư Văn Nhân thì không, Mai Hoa yến vừa tàn, Lư Văn Nhân đã hẹn ngày đến bái phỏng Ngụy gia, cũng trùng hợp vào đúng hôm nay. Đâm ra dù hôm nay tỷ muội Diệp gia không đến, Ngụy phu nhân cũng khó lòng được yên tĩnh.

Ngụy gia bây giờ là Hầu phủ, khách khứa ra vào tấp nập, bao người đến cửa nịnh hót lôi kéo. Trong kinh trước giờ phu thê đồng lòng, các đại nhân đến bái phỏng Ngụy nguyên soái, các phu nhân đương nhiên đến hậu viện thăm hỏi Ngụy phu nhân, cáo ốm cũng tránh không hết.

Nhưng có lẽ Ngụy phu nhân bị bệnh thật, Hoàng nương tử thấy nha hoàn châm trà xong lập tức tới xin lỗi:

– Phu nhân nói mình thất lễ với các tiểu thư, mong các tiểu thư thứ lỗi, để Doãn thiếu phu nhân uống trà cùng các tiểu thư vậy.

Lăng Ba còn đang thầm hỏi "Doãn thiếu phu nhân nào?" thì thấy người phụ nữ vén rèm bước ra, liền mỉm cười. Thanh Lan là người thân thiết với phu nhân kia nhất, lập tức vui mừng đứng dậy nói:

– Vân Nhị, đã lâu không gặp.

– Đã lâu không gặp, – Vị phu nhân kia cũng mỉm cười bắt tay với nàng, – Thanh Lan tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?

Phó Vân Nhị tuy có tên mỹ miều nhưng chỉ có dung nhan ở mức trên trung bình. Tính cách cô dịu dàng ôn hòa, đương nhiên khó lòng so với Diệp, Hàn, Lư, ba vị khuê tú đứng đầu Hoa Tín yến. Thực ra, cô cũng không nằm trong nhóm xuất sắc nhất của Hoa Tín yến, mà chỉ ở nhóm trung bình khá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!