Chương 14: Bùi Chiếu

Đến tận hôm sau, Lăng Ba mới có cơ hội thảo luận với Thẩm Bích Vi về vấn đề A Thố hỏi.

– Cô có người mình thích chưa?

Vừa đến, Lăng Ba đã hỏi ngay.

Lúc đó Thẩm Bích Vi đang bảo dưỡng cây cung của mình. Lăng Ba quan sát Thẩm Bích Vi làm việc này đã nhiều năm, nên cũng hiểu được đôi chút. Bình thường, khi không sử dụng, dây cung đều được tháo xuống. Cứ nửa tháng, cô nàng phải bảo dưỡng nó một lần: bôi nhựa thông, cung khảm sừng thì bôi dầu, cung gỗ thì bôi sáp.

Thẩm Bích Vi vẫn không ngẩng đầu, giữ nguyên vẻ thờ ơ với câu hỏi này.

– Chưa có, – Cô nàng kéo căng một sợi dây cung ở góc bàn, – Sao vậy?

– Vậy từng có ai thích cô chưa?

– Cũng có vài người, sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này vậy? – Thẩm Bích Vi nhấc mắc lên nhìn cô, – Cô để ý ai rồi à?

– Không để ý ai cả, A Thố đột nhiên hỏi ta chuyện này, ta đang nghĩ phải dạy muội ấy thế nào.

Lăng Ba ghét bỏ đẩy cây cung Thẩm Bích Vi dùng để nâng cằm mình ra, làm cô nàng phì cười.

– Cô ấy hả? Dạy người khác. Toàn lý luận suông.

Lăng Ba lập tức phản bác.

– Chẳng lẽ cô thì không?

– Thì ta thấy ông lão nhà ta đấy, – Thẩm Bích Vi đáp. – Cô chưa nghe thuyết thư tiên sinh kể sao? Năm đó, ông lão nhà ta đánh người Man (*) ở sông Đoạn Long, cả người cứng đờ vì lạnh. Ngoại tổ mẫu đã đi theo người ta để tìm xác ông ấy, gắng gượng cõng ông ấy suốt một đêm dài, giữ lại chút hơi ấm trong lòng mà cứu sống. Từ đó, ông lão nhà ta nghe lời tổ mẫu răm rắp, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây.

Trong kinh thành này, có mấy ai được như vậy?

(*) Man tử: phiên âm là man zi, ban đầu chỉ tước vị Tử tước của tộc Mán thời Đông Chu Xuân Thu, sau này dùng để chỉ chung các bộ lạc, cũng là từ cũ người phương Bắc dùng để chế nhạo người phương Nam (muộn nhất được sử dụng ở thời Tống Cao Tông), sau này trở thành cách xưng hô của người dân ở Bắc Trung Quốc dưới sự cai trị của quý tộc Mông Cổ với nhà Nam Tống và cư dân dưới sự cai trị của họ với hàm nghĩa xấu. Sau đó lại trở thành xưng hô của Mãn Châu với người Hán.

Cũng có thể dùng để chỉ nam giới theo cách miệt thị.

– Như Dũng quốc công gọi là tình thâm nghĩa trọng, cả đời không nạp tiểu thiếp cũng không tục huyền là độc nhất vô nhị trong giới vương hầu rồi. Bằng không sẽ không chỉ có mẫu thân cô là nữ nhi duy nhất.

– Nghe giọng điệu của cô kìa, thực dụng quá, cứ như cả đời người chỉ xoay quanh chuyện sinh con trai vậy.

Thẩm Bích Vi đáp.

– Ông lão nhà ta thực sự không để ý chuyện con trai hay con gái. Tình yêu ông dành cho ngoại tổ mẫu không chỉ vì điều đó, họ vốn là thanh mai trúc mã. Ông ấy từ nhỏ đã cứng đầu, bị đánh gãy không biết bao nhiêu roi mà vẫn cười hề hề. Ngoại tổ mẫu thương ông ấy chịu đau mà khóc mãi. Ông ấy không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nước mắt của ngoại tổ mẫu. Bà ấy mất khi mới bốn mươi tuổi, ông ấy thúc ngựa suốt ba ngày ba đêm mới về đến nơi.

Vừa về đến nhà, thấy cả phủ treo khăn tang trắng, ông ấy đã ngã quỵ từ trên lưng ngựa. Cái con người cả đời chưa từng rơi lệ ấy đã khóc đến chảy máu mắt. Đến tận bây giờ, mỗi khi đông về, ông ấy vẫn đau đầu.

Lăng Ba mím môi không nói gì.

Cô là người có phụ thân, cũng từng gặp vương hầu trong kinh thành, đương nhiên biết sức nặng của đoạn chuyện cũ này.

– Cô hỏi ta đã từng thấy chân tình chưa? Ta đã thấy rồi, nhưng có lẽ sẽ không còn nữa. Tình là gì ư? Đó là thứ chỉ những người thực sự có tình có nghĩa mới có được. Những vương tôn quý tộc ở kinh thành này, từ khi sinh ra đã quen với cơm ngon áo đẹp, được bao bọc kỹ lưỡng trong những hậu viện sâu kín. Đến tuổi trưởng thành, họ chỉ biết đến thú vui tao nhã, dạo chơi kỹ viện, nuôi dưỡng tình nhân, rồi động phòng hoa chúc.

Thật ra, họ vốn chưa trưởng thành, chỉ là những đứa trẻ ngông cuồng và đầy tham vọng, chẳng xứng mặt đàn ông. Cả đời chưa từng trải qua chuyện sinh tử, chưa từng nếm trải gió sương nơi biên ải, chưa từng ngắm ánh trăng Giang Nam, chưa từng tự tay làm nên một việc gì đáng kể, càng chưa từng gánh vác trách nhiệm chăm sóc ai khác, thì làm sao hiểu được tình yêu là gì?

Hiếm khi thấy Thẩm Bích Vi trải lòng nhiều đến vậy, khiến Lăng Ba cũng im lặng lắng nghe. Bản thân Thẩm Bích Vi lại tỏ ra thản nhiên, tiếp tục ngắm nghía cây cung một lát. Thấy Lăng Ba cúi đầu im lặng, cô lên tiếng:

– Được rồi, đừng buồn nữa, ta dẫn cô ra ngoài chơi.

– Lại đi cưỡi ngựa nữa hả? Ta không đi đâu, xóc nảy đau hết cả chân! – Lăng Ba càu nhàu.

– Yên tâm, lần này không cưỡi ngựa đâu, – Thẩm Bích Vi nhại lại giọng Lăng Ba. – Thẩm đại nhân đang mở tiệc ở biệt uyển để chiêu đãi các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, dẫn cô đến xem náo nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!