Chương 137: Giang Nam

Không uổng công Thanh Lan bôn ba trong đêm tuyết. Lại có La Dũng quất ngựa mang thuốc tới.

Lúc đó Thẩm phu nhân vốn đã hấp hối, phải ngậm sâm giữ sức, bên cạnh có Thẩm Vân Trạch và Thẩm Bích Vi đang chờ nghe di ngôn, đến cả Dũng Quốc công gia cũng vội vã chạy đến.

Đây là lần đầu tiên La Dũng nhìn thấy vị chiến thần trong truyền thuyết này. Tuy rằng râu tóc đã hoa râm, nhưng ông vẫn tỏa ra thứ khí chất bức người. Thẩm đại nhân chột dạ nên chỉ dám khoanh tay đứng cạnh, không dám nói một câu. Đủ thấy lời đồn quả nhiên không sai.

Nhưng dù sao cũng là bậc cha mẹ, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Trên người lão Quốc công gia vẫn còn tuyết chưa phủi, ông ngồi ở gian ngoài như một bức tượng đồng, người xung quanh không ai dám khuyên, mãi đến lúc La Dũng bước vào.

La Dũng cầm thủ lệnh của Thanh Lan, xông thẳng qua ba lớp cửa. Lăng Ba như nhặt được báu vật, nha hoàn lập tức đi sắc thuốc. Đã có Thẩm Bích Vi ủng hộ, lại có Dũng Quốc công trấn giữ, họ mặc kệ Thẩm đại nhân định nói gì, chỉ chăm chăm cạy miệng Thẩm phu nhân mà trút thuốc vào.

Chưa đến nửa chung trà, Thẩm phu nhân đã hạ sốt. Noãn Hương các hân hoan. Thẩm Bích Vi chợt nhớ ra Thanh Lan vẫn chưa biết tình hình, bèn bắn lệnh tiễn truyền tin. Cô nàng vừa truyền tin xong, đã thấy Lăng Ba đứng bên cạnh Hàn Nguyệt Khởi, thì thầm hết sức bí mật.

Thẩm Bích Vi thở dài.

– Hai người cũng dừng chút đi, – Cô nàng bĩu môi, – Lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện đó hả?

– Nói bậy, – Lăng Ba thẳng thắn đáp, – Rõ ràng bọn ta đang nói, tỷ tỷ và Thôi Hầu gia đều đang ở Thanh Vân quan, có nên phái người đến đón không mà.

Lăng Ba đúng là được lợi còn ra vẻ. Cô và Hàn Nguyệt Khởi bận suốt từ mùa đông đến mùa xuân, tính toán đủ đường còn chẳng bằng thiên ý. Một trận tuyết lớn nhốt Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục ở Thanh Vân quan, đợi đến hừng đông thì băng tan hoa nở rồi còn gì nữa.

Đúng là trong cõi u minh tự có thiên ý. Lúc cố nối tơ hồng thì mãi chẳng xong, rõ ràng lần này mọi người đều dốc sức vì Thẩm phu nhân nhưng lại vô tình đẩy hai người họ vào một chỗ.

Đúng là thuốc chữa đúng bệnh, đến tối, Thẩm phu nhân đã khỏe hơn rất nhiều. Đến lúc hừng đông, bà đã có thể ngồi dậy. Cả Thẩm phủ vui mừng khôn xiết. Chờ đến lúc Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục xuống núi, tuyên bố hai người đã làm hòa rồi bàn chuyện hôn nhân thì đúng là song hỷ lâm môn.

Hai người vốn đã đính hôn, mọi thứ đều đã có. Phía Ngụy phu nhân đã sắp xếp, mang hết những thứ đã được chuẩn bị từ bốn năm trước ra. Bên Lăng Ba cũng không chậm, cô vừa lo liệu chuyện hôn sự với Hàn Nguyệt Khởi, lấy hết số tơ lụa đã chuẩn bị năm xưa ra, vừa cười vừa nói:

– Đây mới gọi là phượng hoàng đậu gốc ngô đồng, giờ là vật quy nguyên chủ.

Thôi Cảnh Dụng định hôn đương nhiên kinh động đến hoàng cung. Đúng dịp mồng ba tháng ba, tết Thượng Tị, trong cung tổ chức cung yến. Các thế gia, quan gia trong kinh và các cáo mệnh phu nhân đều phải vào cung dự tiệc.

Cung yến xa hoa, náo nhiệt hơn Hoa Tín yến bên ngoài rất nhiều. Các quan viên đều mặc lễ phục. Các phu nhân, tiểu thư cũng trang điểm theo phẩm cấp. Cảnh muôn hồng nghìn tía, vàng bạc lộng lẫy, vô cùng phú quý.

Mà Thôi Hầu gia và Diệp đại tiểu thư vừa định hôn lập tức trở thành đối tượng trêu ghẹo cho cả  tiệc.

Huống hồ, Bệ hạ còn dẫn đầu trêu đùa. Hiếm tâm trạng của ngài tốt đẹp, mới uống ba tuần rượu đã gọi Thôi Cảnh Dục tới, cười nói:

– Nghe nói chuyện vui của khanh sắp đến? Trẫm còn đang định chỉ hôn, xem ra nữ nhi Diệp gia rất tốt.

Người bên ngoài nghe có thể còn thấy nghi ngờ, nhưng Thôi Cảnh Dục biết hiện tại Bệ hạ còn phải dựa vào y, nên vẫn bình tĩnh đáp lại:

– Bệ hạ nói đùa rồi.

Có lẽ do Trưởng công chúa đã khuyên, cũng có thể hôm nay Dũng quốc công cáo bệnh không đến cung yến khiến Bệ hạ động lòng trắc ẩn. "Thiên tướng quân" khí phách năm đó giờ đã già rồi, tựa như một con hổ bị người giam trong lồng, trong kinh khó tránh khỏi có lời ra tiếng vào. Người ta nói thiên tử lương bạc, danh tướng như vậy còn chịu cảnh tuyệt tự, có thể  thấy Triệu gia vô tình.

Nên Bệ hạ với quân Trấn Bắc không cứng rắn như trước, với Thôi Cảnh Dục lại càng khoan dung. Trong tiệc thỉnh thoảng có người chọc ghẹo chuyện kết hôn của Thôi Cảnh Dục. Thôi Hầu gia anh minh cả đời, hiếm lắm mới tìm được một sơ hở. Bệ hạ trêu y còn chịu được, đến lúc tan tiệc, y đi đưa Thanh Lan lên xe ngựa liền bị các phu nhân đồng loạt trêu đùa, hắn mới thấy hơi không chịu nổi.

Bùi Chiếu tuy cũng tốt, nhưng thân phận của chàng quá cao, lại có vị trưởng bối như Trưởng công chúa điện hạ nên dù các phu nhân muốn chọc ghẹo một chút cũng không dám. Thôi Hầu gia thì vừa tay hơn, tính tình Thanh Lan lại ôn hòa. Ai chẳng biết chuyện họ lãng phí bốn năm, biết bao thiếu phu nhân còn tiếc thay. Hôm nay lại có kết thúc tốt đẹp, nên ai cũng mừng cho nàng cả.

Nên Thôi Cảnh Dục vừa đến, các phu nhân đã đón với tâm thế xem trò hay. Đến khi y khoác áo choàng lông cáo do Thanh Lan, lại dìu nàng lên xe ngựa, thì ai nấy đều bật cười.

– Ai cũng bảo Thôi Hầu gia lạnh lùng vô tình, xem ra là chúng ta đến không đúng lúc thôi. – Hà phu nhân là người đầu tiên cười nói.

Thật ra, trong lời của bà vẫn có vài phần ghen tị. Lúc trước Hà gia muốn tác hợp Hà Thanh Nghi với Thôi Cảnh Dục, đã sớm biết được sự lạnh nhạt của Thôi Cảnh Dục. Ai mà ngờ lại có ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ Diệp gia danh tiếng đang thịnh, lập tức có một phu nhân khác bù vào, như đang trêu đùa con gái:

– Phả, phải, có thể thấy nhân duyên vốn là tiền định rồi.

– Hôm nay chúng ta đúng là được mở mang tầm mắt, có người thu phục được Thôi Hầu gia này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!