Thật ra lời Lăng Ba nói còn dài hơn. Cô thậm chí còn đề nghị Thôi Cảnh Dục đừng ôm khư khư vị trí này nữa, hãy nhường nó ra đi đừng ngăn cản người khác tiến tới. Trong kinh thành này không thiếu vương tôn, tự sẽ có người khiến Thanh Lan được hạnh phúc viên mãn.
Nhưng Thôi Cảnh Dục không nói ra, nên Thanh Lan không biết. Chỉ nguyên đoạn trước đó đã khiến nàng giật mình.
– Ta không biết chuyện tiêu chuẩn gì cả, đừng nói bậy… – Nàng thậm chí còn buột miệng, – Lăng Ba vì muốn nối tơ hồng, cái gì cũng nói được…
Nàng đã làm tiểu thư thế gia khuôn phép suốt hai mươi tư năm nên lúc hành động cũng có phần chậm chạp, ngay cả chạy trốn cũng rề rà. Tuy nàng học được cách nói một nửa rồi thôi nhưng vẫn cứ bị Thôi Cảnh Dục giữ lại, kẹp giữa y và thân cây.
Đình viện tối tăm, sau lưng y là ánh tuyết nhàn nhạt nên đôi mắt của y càng tối nhưng vẫn lộ ra một tia sáng, tựa ánh lửa bập bùng.
Trong mắt Thôi Cảnh Dục có lửa nóng, tựa hồ muốn thiêu trụi cả trời đất này.
Chẳng trách Thanh Lan muốn chạy trốn. Một Thôi Cảnh Dục như vậy quả thật khiến người ta thấy nguy hiểm, khiến người ta muốn trốn tránh không cần biết y chuẩn bị nói điều gì.
– Nàng giả bộ không hiểu cũng không sao, – Thôi Cảnh Dục dùng hai tay của mình vây nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói, – Ta giải thích cho nàng nghe.
– Lăng Ba nói, ta nợ nàng một viên mãn. Ta nên như Bùi Chiếu, cho nàng những thứ người khác không thể cho. Nhưng ta nghe xong lại thấy sai, ta vẫn không hiểu cái sai đó là gì. Cho tới hôm nay, ta cách cửa xe ngựa nghe thấy Đới Ngọc Quyền cầu hôn nàng, cuối cùng ta đã hiểu.
Thanh Lan vô thức mở mắt ra, lại bị y nắm cằm, ép nhìn thẳng vào mình.
Đây là Thôi Cảnh Dục của nàng. Không phải y của bốn năm trước, bốn năm chiến tranh đã thay đổi y, khiến y không giống năm đó nữa. Lời từ hôn của Thanh Lan năm đó tựa như thanh kiếm băng đâm xuyên qua ngực, mãi đến bốn năm sau, lớp băng mới tan đi một ít.
Giờ khắc này, Thôi Cảnh Dục nhìn nàng, thay nàng giải thích những câu nói nàng không thể nói rõ.
– Không phải ta nợ nàng viên mãn, mà là nàng nợ ta. – Y nói, – Nàng nợ ta bốn năm.
Nước mắt Thanh Lan rơi xuống cổ tay y. Trước đây Thôi Cảnh Dục luôn mềm lòng trước nước mắt của nàng, nên mới nhẹ nhàng bỏ qua. Bề ngoài y lạnh như băng nhưng lại chẳng làm gì cả cho nên họ mới bỏ lỡ nhiều mùa hoa, cứ dùng dằng mãi cho đến giờ.
Mà hôm nay, y lại không biến sắc.
– Ta cứ ngỡ mình tức giận vì bị từ hôn. Nhưng yêu rồi hết yêu là chuyện bình thường nên ta chẳng có tư cách tức giận. Đến hôm nay ta mới hiểu, – Thôi Cảnh Dục giữ mặt Thanh Lan, nhìn vào mắt nàng mà nói, – Thì ra nàng không nợ ta một lần kết hôn, mà nợ ta một đoạn tình cảm.
– Thật ra ta không cần hôn nhân, ta chỉ cần nàng. Bốn năm trước, ta đã muốn nàng nói rằng nàng yêu ta, cũng như ta yêu nàng vậy. Chuyện mùa hoa đồng là thật, vái trăng cũng là thật, tình ý của nàng với ta là thật. Thậm chí bị từ hôn cũng chẳng sao, chỉ cần nàng nói nàng vẫn yêu ta. Nhưng nàng không làm.
– Ba năm trước, Ngọc Long quan nổ ra một trận chiến, ta bị chôn dưới tuyết. Lớp tuyết đè trên người rất nặng, ta cũng kiệt sức, ta biết mình sắp chết rồi. Nhưng một khắc đó ta không nghĩ đến chiến tranh, mà nghĩ giờ này nàng đang làm gì. Ta không hiểu, tại sao rõ ràng nàng từng yêu ta, nhưng lại có thể vô tình khiến ta tan nát cõi lòng.
Lòng người chính là thứ kỳ lạ như vậy, dù bốn năm không gặp, mà được yêu hay không lại khác như vậy. Thôi Cảnh Dục như con sói bị thương, lang thang một mình ở Bắc Cương. Những tướng lĩnh Tây Nhung đã chết kia hẳn cũng không biết, thần tướng Thôi Cảnh Dục đã chém đầu họ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô gia cư đáng thương.
Lúc nàng khóc luôn khiến người ta mềm lòng, nước mắt rơi xuống, cơ thể cũng run lên. Nếu là Thôi Cảnh Dục bốn năm trước ắt sẽ mềm lòng, nhưng Thôi Cảnh Dục của hiện tại thì không.
Y đã leo lên ngọn núi cao nhất, xuống khúc sông cạn lạnh nhất, đánh trận chiến khó thắng nhất, đương nhiên biết cách giúp họ đi qua giai đoạn khó khăn, thu được kết cục viên mãn mà Diệp Lăng Ba nói.
– Xin lỗi, – Thanh Lan rơi lệ xin lỗi y.
Mà Thôi Cảnh Dục cũng không chấp nhận.
– Nàng không cần xin lỗi ta, trước kia khi ta chưa nghĩ rõ ràng sẽ vì vậy mà giận, nhưng ngày ở rừng tử đằng đó ta đột nhiên tỉnh ngộ… – Ánh mắt của y vẫn rất bình tĩnh, – Ta chỉ biết giận nàng xếp ta phía dưới Diệp Lăng Ba, nàng hi sinh tình cảm của chúng ta. Nhưng cùng lúc đó, phía dưới ta lại có thêm một người nữa.
Thôi Cảnh Dục bình tĩnh nói ra điểm mấu chốt giữa lớn nhất giữa họ.
– Nàng đem cả bản thân mình xếp xuống bên dưới.
Cho nên y mới mềm lòng hết lần này đến lần khác, chỉ tự mình đau khổ. Bởi vì Thôi Cảnh Dục vừa bị nàng tổn thương, lại vừa nhìn thấy nàng chẳng được lợi gì, thậm chí chính nàng còn khổ sở hơn cả y.
Thôi Cảnh Dục không hiểu tại sao nàng vẫn né tránh. Nếu như nàng cũng yêu y, tại sao từ lúc y về kinh đến giờ đã gặp gỡ nhau nhiều lần, y lại không cảm nhận được nàng có ý làm hòa. Thanh Lan luôn tránh né, trốn chạy, luôn đứng trong đám đông, dùng ánh mắt khiến y mềm lòng để nhìn y. Thế nhưng khi y vừa không nhịn được mà bước về phía nàng, thì nàng lại quay đầu bỏ trốn, thậm chí còn rơi nước mắt để thoát thân.
Ngày đó ở rừng tử đằng, cuối cùng y đã giải được câu đó này.
Nàng có thể vì Lăng Ba mà hi sinh tình ý giữa họ. Đương nhiên cũng có thể vì Thôi Cảnh Dục mà hi sinh chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!