Đúng lúc này, bầu trời vụt sáng.
Đây là lần đầu tiên Thanh Lan nhìn thấy lệnh tiễn từ xa, hóa ra ánh sáng đỏ tím rực rỡ nhưng trong gió tuyết vẫn khó nhìn thấy từ xa. Thôi Cảnh Dục đương nhiên đã phát hiện từ trước.
– Là Thẩm Bích Vi, – Thanh Lan hoảng loạn nói. – Muội ấy truyền tin cho chúng ta, hẳn có việc gấp rồi, mau xuống núi thôi.
Thật ra nàng cũng chẳng nghĩ kỹ, chẳng qua muốn tìm cớ thoát khỏi tình cảnh này mà thôi.
Nhưng Thôi Cảnh Dục nắm lấy cổ tay nàng.
– Nàng đã nói hết chuyện cần nói cho La Dũng, hắn nhất định đã truyền đạt đầy đủ. Thẩm Bích Vi dùng lệnh tiễn để truyền tin cho nàng biết, để nàng yên tâm. Có thể Thẩm phu nhân đã uống thuốc, chuyển nguy thành an rồi. Cho dù phương thuốc vô dụng, nàng cũng đã làm hết sức rồi.
– Phương thuốc đó chắc chắc hiệu quả. – Thanh Lan cố chấp nói.
Thôi Cảnh Dục mỉm cười.
– Được, phương thuốc chắc chắn hiệu quả.
Y nói, như thể đang dỗ một đứa trẻ. Y nắm tay Thanh Lan, tay còn lại mở bình mỡ chồn để trên lan can đá của Thanh Vân quan, nhẹ nhàng bôi lên mu bàn tay nàng.
Bây giờ Thanh Lan mới hiểu được ý Thôi Cảnh Dục, hai má không khỏi đỏ lên.
Thôi Cảnh Dục và nàng đã từng đính hôn, sao y lại không hiểu nàng nghĩ gì.
– Nàng yên tâm, ta không xấu tính đến vậy đâu.
Y cụp mắt nói, rõ ràng là một vị Hầu gia oai hùng tuấn lãng, vẻ mặt bây giờ lại khiến người ta thấy mềm lòng.
Thanh Lan hiểu ý y. Y thấy Thanh Lan cứ giật lùi lại, là sợ một chuyện khác, dù sao bây giờ họ cũng là cô nam quả nữ ở nơi vắng vẻ.
Y vẫn hiểu Thanh Lan trong mắt y vẫn chưa từng thay đổi.
Cổ họng Thanh Lan nghẹn lại, nàng cũng chỉ đáp:
– Xưa nay ta cũng không nghĩ huynh xấu như vậy.
Thôi Cảnh Dục của nàng là một tướng quân trẻ vừa kiệt ngoại vừa oai hùng, là người kiêu ngạo nhất, sao có thể lợi dụng tình hình mà bắt nạt phụ nữ cơ chứ. Y cũng giống như nàng, bị kẹt trong chính trách nhiệm và sự ngạo mạn của mình thôi.
– Nàng chỉ không muốn cho ta một đáp án.
Thôi Cảnh Dục bổ sung nốt câu còn lại.
Y vẫn rũ mắt, cùng là tướng quân, nhưng tướng mạo của y khác hẳn Bùi Chiếu. Thôi Cảnh Dục mới giống vị tướng quân đánh đâu thắng đó trong diễn nghĩa. Tóc như mực, lông mày như kiếm, mắt sắc như dao, khiến người ta kính sợ mà tránh xa. Nên không ai biết khi y cúi xuống thoa thuốc cho người khác, lại khiến người ta mềm lòng như vậy.
Da Thanh Lan rất trắng, lại mịn màng như lụa nên vết thương mới càng đáng sợ. Là những vết nứt cực nhỏ, thậm chí còn không đỏ rát đến thế, nhưng rất đau.
Vết thương như vậy, y ở Bắc Cương đã chịu qua bao nhiêu lần?
– Thật ra ta cũng không biết mình muốn gì. – Nàng ngơ ngác nói. – Rất buồn cười phải không? Ta cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, rõ ràng chẳng có ích gì.
Thật ra nàng biết.
Vào giờ khắc ấy, nàng chỉ muốn chia sẻ đau đớn cùng y. Dù biết chẳng có ích gì, nhưng vẫn không nhịn được mà vươn tay ra.
Ngày đó, nàng biện giải vì nữ quyến thành Dương Lâm. Nói rằng họ ngàn dặm theo chồng ra Bắc Cương, không màng sinh tử, không màng phú quý, cam tâm chịu khổ. Nhưng Trưởng công chúa lại không hỏi, nếu không cầu phú quý, họ cầu điều gì? Nếu ngày đó Trưởng công chúa hỏi thật, nàng hẳn không đáp lại được.
Nhưng hôm nay nàng đã biết.
Nàng chỉ mong được chia sẻ hiểm nguy lẫn đau khổ của y, dù chỉ một chút cũng được, dù chẳng thể làm được gì nhiều hơn nữa. Dù phải theo y qua thiên sơn vạn thủy, dù y chết trên chiến trường, nàng cũng có thể ở nơi gần nhất để nhặt xác cho y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!