Thanh Lan muốn giải thích chuyện Đới Ngọc Quyền bỗng nhiên cầu thân với mình. Thật ra nàng muốn giải thích tất cả, từ trận gió tuyết này đến việc cả hai ngồi trong xe tránh rét rồi mới đến chuyện cầu thân.
Nhưng chỉ sợ phía Thẩm phu nhân không chờ được.
Giữa họ luôn là như vậy, không kịp.
– Thẩm phu nhân bệnh nặng, ta có phương thuốc hữu hiệu nên nhờ Đới đại nhân đơn ta đến nha môn nội phủ lấy thuốc. Nhưng thuốc đó đã bị đưa lên Thanh Vân quan rồi, chúng ta vốn định lên núi ngay trong đêm nhưng gió tuyết lớn quá, bị cản ở đây.
Nàng chỉ có thể nói ngắn gọn về tình huống hiện tại, mong rằng y sẽ hiểu cho.
Bởi vì y là Thôi Cảnh Dục, y nhất định sẽ hiểu.
– La Dũng, đi theo ta một chuyến. – Y lạnh nhạt chỉ huy, – Vũ Sơn quay lại trông chừng cửa thành, hôm nay tuyết rơi lớn thế này, chỉ sợ trong thành cũng không yên ổn.
Thanh Lan lập tức nhận ra y đang làm nhiệm vụ.
– Ta có lệnh bài của Trưởng công chúa điện hạ, – Nàng lập tức bổ sung. – Thẩm gia là phủ Thượng Thư, cũng có thể mời cảnh vệ quân phụ trách phòng vệ, không tính là tự ý rời vị trí.
Thôi Cảnh Dục còn chẳng buồn nhìn lệnh bài trên tay nàng.
Y thậm chí còn chẳng muốn nhìn nàng một cái.
– Chuẩn bị thêm một con ngựa. – Y dặn dò La Dũng, – Đạp Tuyết không trầm ổn bằng Chiếu Dạ, bọc chân ngựa vào đi cho vững.
Thanh Lan lập tức nhận ra, thời tiết này ngựa cũng không nhìn rõ đường, chỉ sợ sẽ bị đi trượt mà gãy chân. Nàng nhớ Thôi Cảnh Dục từng nói, ngựa mà gãy chân coi như bị phế bỏ, không thể chữa được chỉ có thể an tử. Vô cùng tàn nhẫn.
Cả đời nàng luôn thấy mình lo liệu mọi thứ chu đáo, không để ai chịu thiệt thòi, thậm chí còn cho đi quá nhiều. Chỉ có với Thôi Cảnh Dục thì như luôn thiếu thốn.
Đúng lúc này còn có việc. Nàng chỉ có thể tự xuống xe nói chuyện với y. Thôi Cảnh Dục dắt Chiếu dạ ra, chuẩn bị xoay người nhảy lên ngựa, nàng nhắm mắt nói:
– Ta đi cùng huynh, chỉ có ta nhận ra vị thuốc kia.
Y vẫn cụp mắt, không nhiều lời, chỉ đáp:
– Lên đi.
Khổ nỗi Thanh Lan không biết cách lên ngựa. Thôi Cảnh Dục không để ý đến nàng, nhưng đang lúc khẩn cấp không thể trì hoãn. Thanh Lan tính tình đoan trang dịu dàng nhưng thật ra cũng cứng cỏi, nàng vươn tay giữ chặt lấy yên ngựa, chuẩn bị trèo lên trên.
Eo đột nhiên bị người ta giữ lấy, cơ thể nàng bỗng nhẹ bẫng. Thôi Cảnh Dục nhấc nàng lên như cầm một chiếc lá, lúc Thanh Lan đang hoảng hốt thì nghe y nói:
– Phải tách chân ra chứ.
Thanh Lan bình tĩnh lại, bắt chước theo dáng cưỡi ngựa của Thẩm Bích Vi để ngồi vững trên yên ngựa. Nàng không biết phải để tay ở đâu, cơ thể không khỏi nghiêng về phía trước, cũng may Thôi Cảnh Dục đã nhảy lên ngựa, nhẹ nhàng giữ lấy nàng.
Y cầm dây cương, để nàng dựa vào ngực mình, nói:
– Giữ chặt lấy yên ngựa là được.
Quân đội không mặc áo khoác, dù là mưa tuyết hay gì thì đều mặc áo choàng. Thôi Cảnh Dục dùng áo choàng bọc lấy Thanh Lan, giục ngựa phi nhanh về phía trước, dẫn theo La Dũng và Khổng Chương đi thẳng lên Thanh Vân quan.
Đường lên núi không quá khó khăn, chỉ hơi lạnh. Nàng nhận ra Thôi Cảnh Dục đi cũng vội, còn chẳng có cả mũ lẫn găng tay. Thẩm Bích Vi từng nói cưỡi ngựa rất khó, dù là giống ngựa tốt nhất cũng không tránh được xóc nảy.
Thanh Lan tựa vào lồng ngực y, nghe tiếng gió rít qua màng tai, lông thú trên chiêu quân bộ quất vào mặt cũng đau như đao cắt. Nàng xưa nay là một tiểu thư thế gia khuôn phép lễ độ, đừng nói cưỡi ngựa, đến đi đường xa cũng ít. Thế mà dù trong tình huống gấp gáp thế này, nàng vẫn cứ cảm thấy yên tâm.
Thật ra khi đó, Thôi Cảnh Dục từng đề nghị dạy nàng cưỡi ngựa, dạy bơi, cùng nàng đi ngắm biển, ngắm cảnh núi cao sông rộng, mặt trời lên ở biên cương, ngắm làn khói lẻ loi bốc lên giữa đại mạc…
Vậy mà đúng lúc mọi lời hứa bị phản bội, lại khiến y dẫn theo nàng cưỡi cùng một con ngựa. Đúng là vận mệnh trêu người.
Thanh Lan ngồi trên ngựa, không nói một lời, vì nàng biết có nói y cũng không nghe rõ. Hai tay nàng giữ chặt lấy yên ngựa, nhìn thấy rõ bàn tay nắm dây cương của y bị gió tạt đỏ chót, mới hiểu tại sao y lại bảo nàng giữ chặt yên ngựa. Làm như vậy, tay của nàng sẽ được giấu dưới áo choàng, không cần lộ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!