Chương 133: Hoa sen

Dù Thẩm Bích Vi có tin tưởng Thanh Lan, cô nàng cũng không ngờ nàng sẽ bị trận tuyết rơi này vây hãm trên đường đến Thanh Vân quan.

Liễu Cát theo Dương Ngũ thúc học đánh xe, trò giỏi hơn thầy. Thanh Lan vốn đã nghĩ chuyến đi lần này sẽ không dễ dàng, Liễu Cát còn trẻ, chịu được khổ nên không gọi Dương Ngũ thúc mà dẫn gã cùng đi. Không ngờ tình hình còn tệ hơn nàng nghĩ; họ vừa ra khỏi cửa thành, gió tuyết đã thổi mạnh hơn khiến cả xe ngựa rung lắc. Thanh Lan và Xuân Minh ngồi trong buồng xe bị gió lắc đến ngồi không vững nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Ai ngờ mới đi được ba dặm đường, chỉ nghe xe ngựa kêu "rầm" một tiếng, thân xe nghiêng đi, ngựa hí lên một tiếng dài rồi dừng hẳn.

– Tiểu thư.

Liễu Cát nhảy xuống xe đi vòng quanh kiểm tra, chuẩn bị báo cáo qua song. Thanh Lan không quá câu nệ, bèn mở cửa lưu ly, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lẫn theo hoa tuyết đập xuống, lạnh đến mức da mặt muốn nứt cả ra. Thanh Lan nhìn ra bên ngoài, gió vẫn đang thổi ù ù kèm theo tuyết lớn, không phân biệt được đất trời, thậm chí không nhìn thấy ba trượng bên ngoài.

Cả người Liễu Cát cũng dính đầy tuyết, lông mi lông mày bị tuyết đậu trắng xoá. Gã kéo kín áo choàng, nói với Thanh Lan:

– Tiểu thư, tiểu nhân đã kiểm tra rồi, trục xe không bị gãy, chỉ bị nứt ra thôi. Nhưng bên ngoài đã không nhìn rõ đường nữa, chúng ta mà cố đi tiếp thế nào cũng bị sa lầy. Chẳng may bị tụt xuống rãnh rồi lật xe thì nguy hiểm lắm ạ.

– Ta biết rồi, – Thanh Lan lại hỏi. – Giờ là giờ nào rồi?

– Lúc vừa ra khỏi nha môn Nội phủ đã là canh hai rồi, – Liễu Cát bị gió thổi mạnh đến lảo đảo. – Tiểu thư, chúng ta có đi tiếp không?

– Không đi nữa, dừng lại chờ một chút, – Thanh Lan đáp. – Hỏi xem Đới đại nhân sao rồi, hắn cưỡi ngựa nên lạnh hơn đấy.

Đới Ngọc Quyền cũng thê thảm không kém. Gã vốn không giỏi cưỡi ngựa; bởi vì sợ người ở Thanh Vân quan không nhận thủ lệnh của Thanh Lan, cũng sợ nàng không tìm được vị thuốc kia trong kho hàng nên mới xung phong đi theo. Gã biết rõ mình cưỡi ngựa kém nên chỉ cưỡi ngựa đi theo sau xe, không ngờ xe ngựa đột nhiên lún xuống, cả người gã cũng dính đầy tuyết.

Gã đang mặc áo quan nên không khoác được áo lông chồn mà chỉ mặc áo khoác thường, nhất thời mặt bị lạnh đến đỏ bừng.

– Đới đại nhân, chuyện gấp thì phải tòng quyền, ngài lên xe tránh gió đi, – Thanh Lan nói, lại hỏi Liễu Cát. – Các ngươi có muốn…

– Không cần ạ, chúng tiểu nhân ngồi phía trước kéo màn chắn gió xuống là được. Tiểu nhân và Dương thúc đều mặc áo khoác da gấu… – Liễu Cát nói nhanh.

Đám người hầu như họ thích nhất theo trào lưu mới. Chuyện Bùi Chiếu ở bãi săn bắn chết bốn con gấu đã lan khắp kinh thành, con cháu vương tôn lập tức noi theo mua da gấu về làm áo mặc. Liễu Cát và Dương thúc cũng mua một bộ, vừa khéo dùng được vào lúc này.

Thanh Lan liền dặn dò:

– Vậy hai người cầm cái bếp lò này, đừng cố chịu mà chết rét. Chúng ta nghỉ một lát, chờ gió tuyết ngơi lại rồi hãy đi.

– Tiểu thư yên tâm, chờ gió tuyết nhỏ lại, chúng ta đi kiếm ít củi nhóm đống lửa cho tiểu thư sưởi ấm.

Thanh Lan đóng cửa sổ lại. Đới Ngọc Quyền không phải không thủ lễ, nhưng bên ngoài lạnh quá gã không chịu được; ít ra trong buồng xe ngựa sẽ không có gió. Người gã đã lạnh đến cứng đờ, ngã dựa vào vách xe; phải nhờ Xuân Minh đưa cho một cái lò sưởi nhỏ ôm trong lòng mới thấy đỡ hơn.

Thanh Lan cũng ngờ tới việc phải ra ngoài nên đã chọn chiếc xe ngựa nhỏ mà chắc chắn nhất. Khoang xe rất hẹp, Xuân Minh ngồi ở giữa, Đới Ngọc Quyền chỉ thấy Thanh Lan ngồi rũ mắt phía sau, chỉ để lộ nửa gương mặt. Chiếc đèn treo trên vách xe chiếu lên gương mặt như tranh vẽ của nàng, tựa như Quan Âm ngồi trong miếu.

– Để Đới đại nhân theo chúng ta chịu khổ, làm phiền ngài quá, – Thanh Lan chủ động nói cảm ơn.

Đới Ngọc Quyền mới chỉ vừa ấm người lên, nhưng cũng có thể khéo léo đáp lại:

– Tiểu thư khách khí rồi, tiểu thư đã giúp ta nhiều việc như vậy, việc nhỏ ấy có đáng là gì đâu.

Bầu không khí trong kinh thành vốn bảo thủ. Thẩm Vân Trạch đã như vậy, nói gì đến các vương tôn khác. Họ vẫn xem thường phụ nữ, không nhìn thấy năng lực của phụ nữ. So ra thì, Đới Ngọc Quyền tiến bộ hơn nhiều.

– Vốn không nên làm phiền Đới đại nhân đến vậy, – Thanh Lan coi gã là đồng minh, liền giải thích. – Thật sự có trưởng bối đang bệnh nặng, cần gấp vị thuốc này. Chuyện liên quan đến tính mạng, không thể trì hoãn được nữa.

Đới Ngọc Quyền cũng đã đoán được sơ sơ là chuyện gì.

– Ta thấy đây có vẻ là một phương thuốc cổ xưa thì phải.

– Là phương thuốc cổ chuyên chữa bệnh cho phụ nữ.

Thanh Lan cũng không nói dối. Chuyện chữa bệnh cứu người là chuyện tốt, nên nàng còn lấy phương thuốc ra cho gã xem.

– Mẫu thân ta vốn qua đời vì bệnh này. Ta không cam lòng nên luôn tìm cách chữa trị. Năm ngoái ta tình cờ gặp một vị đạo trưởng, chính bà ấy đã truyền cho ta phương thuốc này. Bà ấy nói ở các thôn trấn Thông Châu, phụ nữ đều dùng phương thuốc này để trị bệnh, tất cả đều được chữa khỏi. Ta ghi nhớ rất rõ, còn phối thuốc sẵn nhưng bị thiếu hai vị thuốc vì Bắc Cương đánh trận, hai loại thuốc này không được đưa vào triều cống nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!