Tiệc tối tan sớm, các phu nhân cũng không vội về mà đều vây quanh Ngụy Nhạc Thủy, vẻ ngoài thì quan tâm hỏi han, nhưng thực chất là tò mò muốn biết ai sẽ đến đón cô mà thôi.
Ngụy gia quả nhiên không làm mọi người thất vọng.
Tuyết lớn buổi chiều càng lộ vẻ hiên ngang của thiết kỵ quân Trấn Bắc. Các phu nhân ngồi trên lầu đánh bài, không biết ai nói một câu đến rồi mà mọi người đều bỏ bài ra hóng hớt, quả nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ đầu đường. Xa xa đều là cẩm bào đỏ thắm, chính là kỵ binh quân Trấn Bắc mới thụ phong hôm trước.
Người dẫn đầu là Ngụy Vũ Sơn.
Đoàn quân vẫn đi thẳng vào cổng trong, nhưng hắn mới mười tám tuổi, cũng chỉ trạc tuổi con trai của các phu nhân lớn tuổi, nên họ không cần phải tránh mặt. Chỉ có các tiểu thư núp ra sau rèm, để nha hoàn thay mình ngắm nghía vị tiểu hầu gia đang nổi danh khắp kinh thành này.
Lăng Ba cũng chờ sau màn, hậm hực nghiến răng.
– Ngụy Vũ Sơn chó má, lại là hắn, tỷ vẫn nhớ kỹ. Đến lúc ấy nhất định phải tính sổ.
A Thố nghe được mà buồn cười, lại nhớ đến sự đáng ghét của tiểu hầu gia vào buổi đêm muộn ngày đó, trong lòng cũng có chút thành kiến.
Quả nhiên giống như câu nói của Hàn Nguyệt Khởi, trên Hoa Tín yến, có phu nhân và không có phu nhân, những thủ đoạn có thể làm khác nhau một trời một vực.
Lư Văn Nhân lập tức cố gắng xuất thủ.
Nàng ta độc chiếm Ngụy Nhạc Thủy cả ngày chỉ để chờ giờ khắc này. Cậy mình là thiếu phu nhân, đích thân dẫn theo nương tử quản gia và nha hoàn, kéo tay Ngụy Nhạc Thủy dẫn ra cổng, niềm nở nói:
– Cuối cùng tiểu hầu gia đã đến rồi, Thôi hầu gia đích thân giao Ngụy tiểu thư cho ta, ta tài năng có hạn, xin giao lại cho tiểu hầu gia. Mong tiểu hầu gia thay ta bồi tội với phu nhân, nói Trần thiếu phu nhân chăm sóc bất chu, ngày khác sẽ tự đến tạ tội với phu nhân.
Dù sao Ngụy Vũ Sơn cũng là tiểu hầu gia từng diện thánh, bình thường hơi ương ngạnh, lúc phải giữ lễ vẫn coi như lễ tiết chu toàn. Hắn nhìn nàng ta một chút, thấy chỉ là một thiếu phu nhân xinh đẹp nên cũng không mấy để tâm, lạnh nhạt đáp:
– Trần thiếu phu nhân đa lễ. Làm phiền thiếu phu nhân đã chăm sóc muội muội ta, ngày khác ta nhất định sẽ đến phủ tạ ơn.
Hắn vừa nói, vừa tháo mũ giáp xuống, ôm gọn bên hông, vái chào Lư Văn Nhân một cái, để lộ gương mặt tuấn tú tiêu sái. Một thiếu niên trẻ trung tuấn lãng, lại có khí phách hiên ngang của quân gia, quả thực khiến người ta không khỏi say mê.
Lư Văn Nhân nhìn càng thấy hài lòng, chỉ là nghĩ tướng mạo hắn xuất sắc như vậy, e rằng cũng không quá coi trọng mỹ nhân mà hơi do dự.
Ngụy Nhạc Thủy cũng thoát khỏi tay nàng ta để bước tới bên cạnh Ngụy Vũ Sơn:
– Ca ca, mình về thôi.
Ngụy Vũ Sơn tính tình lạnh lùng, chẳng mảy may để ý đến tâm trạng của muội muội ra sao. Hắn xem việc đưa đón này như một nhiệm vụ mà cha mẹ giao phó. Với Lư Văn Nhân, hắn cũng không mấy hứng thú, chỉ lịch sự chào Hà lão thái quân một tiếng:
– Cáo từ.
Cáo từ thì cáo từ, nhưng kiệu của Ngụy Nhạc Thủy mãi vẫn chưa chuẩn bị xong, kiệu của các phu nhân tiểu thư khác đã nối đuôi ra khỏi cổng rồi rồi. Đến lúc kiệu của Ngụy Nhạc Thủy được nâng lên, trước sau đã bị kiệu của các tiểu thư phu nhân khác vây chặt.
Ngụy Vũ Sơn cũng chẳng thấy phiền, cứ thủng thẳng trèo lên ngựa, chậm rãi đi bên cạnh kiệu của muội muội mình.
Tuy Lăng Ba mắng hắn là đồ chó má, nhưng lúc cần phấn đấu thì tuyệt đối không từ bỏ. Vừa thấy các tiểu thư lên kiệu một cái, cũng hối thúc người nhà mình lên kiệu ngay.
Thanh Lan và Hàn Nguyệt Khởi đã có lời, cô không quản được, liền giục Yến Yến và A Thố lên kiệu trước, để kiệu của hai người chen được lên phía trên, còn bản thân lại bị kẹt ở xa tít phía sau.
A Thố và Yến Yến cùng ngồi trong kiệu, biết Yến Yến không dùng được, Lăng Ba không có bên cạnh, cô chỉ đành tự thân vận động. Lúc Ngụy Vũ Sơn ra cửa có ít nhất mười cỗ kiệu cùng đồng thời đi theo, ngõ nhỏ lại hẹp nên nhất thời không tiến lên được mà bị kẹt lại hết. A Thố đoán hẳn sẽ có người nhân cơ hội giở trò, quả nhiên nghe được giọng nói của Lư Văn Nhân.
– Chao ơi, không ổn!
Nàng ta ngồi trong kiệu của mình kêu lên, phu khiêng kiệu của Lư Uyển Dương lảo đảo làm chiếc kiệu lắc lư theo rồi xoay ngang ra giữa đường, hai kiệu phu ở phía trước trượt chân ngã nhào xuống đất.
– Sao kiệu lại đổ thế kia?
Lư Văn Nhân ỷ mình là thiếu phu nhân, bèn kéo màn kiệu lên, thò mặt ra ngoài lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Uyển Dương không sao chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!