Chương 11: Yến Yến

Bên các phu nhân và tiểu thư lớn tuổi tụ tập ồn ào, bên các thiếu nữ lại tự do tự tại hơn nhiều.

Thẩm Bích Vi thật tốt bụng, trước mặt Diệp Lăng Ba khó nói, vừa quay lưng đã lén đưa cho Yến Yến một chú ngựa nhỏ, Cô bé vui mừng như nhận được bảo bối liền khoe với A Thố.

– Tỷ xem, muội lại có thêm một chú ngựa nhỏ, chờ có thêm hai con nữa là đủ rồi, đến lúc đó sẽ cho tỷ chiêm ngưỡng kho báu của muội…

A Thố chẳng mấy hứng thú với chú ngựa gỗ kia, không chỉ vậy, cô còn hơi không vừa lòng với Yến Yến. Dù biết Yến Yến vô tư hồn nhiên, A Thố vẫn cảm thấy cô bé có phần thờ ơ với những khó khăn của cuộc đời. Hai vị tỷ tỷ che chở cô bé như vậy, cô bé còn có tâm trạng chơi đùa.

Chính vì điều này, A Thố không chơi với Yến Yến mà dồn tâm trí vào tình hình của Hoa Tín yến, hoặc đi theo Dương Hoa làm quen với các phu nhân tiểu thư.

Yến Yến rộng lượng, chẳng để bụng chuyện A Thố không chơi với mình, cô bé vẫn vui vẻ gọi ba người bạn thân đến khoe chú ngựa gỗ mới.

Noãn các nhà Hà gia có ba gian liền kề, bố trí hai gian sáng, một gian tối. Các phu nhân tụ tập đánh bài ở gian ngoài, các tiểu thư lớn tuổi thì thêu thùa ở gian giữa, còn Yến Yến và các thiếu nữ lại vui chơi ở gian trong cùng. Nền nhà được trải một lớp thảm lông cừu dày dặn, nghe nói là vật phẩm do người Hồ tiến cống, ấm áp lạ thường. Yến Yến cùng ba người bạn thân ngồi quây quần trên thảm, mỗi người lấy ra những món đồ riêng, nào là đồ ăn, nào là đồ chơi, tất cả đều đủ cả.

Dù sao, họ cũng là các tiểu thư bị gia đình quản lý nghiêm khắc. Đồ chơi họ mang ra thường là những món tinh xảo như ngọc linh lung, cửu liên hoàn, khác hẳn con ngựa gỗ mộc mạc với vết dao khắc, thứ tràn đầy hơi thở thế giới bên ngoài do Thẩm Bích Vi làm. Các thiếu nữ đều hiếu kỳ, Yến Yến chăm chú giảng giải:

– Nó được gọi là ngựa Yên Chi, cũng là danh mã, cái tên nghe hay nhỉ.

– Hay thì có hay, nhưng sao lại gọi là ngựa Yên Chi? – Các thiếu nữ không hiểu, – Là màu son hả?

– Nhưng đây là màu đen mà.

– Ta nghe nói vì các cô gái thích cưỡi loại ngựa này nên mới gọi là ngựa Yên Chi.

– Không đúng, chắc chắn là do màu son, giống như hãn huyết bảo mã vậy.

Các thiếu nữ tranh cãi không thôi, một giọng nói phía sau vang liên giải thích.

– Là bởi vì đất Hồ có ngọn núi tên là Yên Chi, ngựa xuất ra từ nơi đó mới gọi là ngựa Yên Chi.

Các thiếu nữ đồng loạt ngoái lại nhìn, người vừa lên tiếng là khách quý của Mai Hoa yến hôm nay, Ngụy Nhạc Thủy. Cô bé thấy mọi người đều nhìn mình thì ngượng nghịu muốn bỏ đi, Yến Yến mừng rỡ kéo tay cô bé.

– Muội cũng hiểu ngựa sao? Giỏi như vậy?

Yến Yến luôn tận tình khích lệ người khác. Ngụy Nhạc Thủy ngại ngùng xua tay lắc đầu, Yến Yến lại hỏi:

– Tại sao ngọn núi kia lại tên là núi Yên Chi vậy?

– Nhất định vì trong núi sản xuất son.

– Đào Lê Nhi chính là như vậy, cả ngày chỉ biết son son phấn phấn.

Yến Yến trề môi, các thiếu nữ khác bật cười. Đào Lê Nhi không phục, chun mũi. Yến Yến không để ý, kéo tay Ngụy Nhạc Thủy.

– Để tỷ giới thiệu nhé, đây là Đào Lê Nhi, còn kia là Quách Nguyệt Nô. Người đang ăn kia là Nghê Sương Sương, đều là bạn tỷ cả. Tỷ mười bốn, muội bao nhiêu tuổi?

– Tỷ mười lăm. – Ngụy Nhạc Thủy ngượng ngập đáp.

– Vậy tại sao ngọn núi kia lại tên là Yên Chi, tỷ vẫn chưa nói? – Đào Lê Nhi kiên nhẫn hỏi.

– Cha tỷ nói với tỷ, không phải núi Son, mà là Yên Chi (*).

[(*) Hai chữ "Yên Chi" mang nghĩa son, và Yên Chi mà được đề cập trong cả đoạn này này đều được đọc là Yên Chi nhưng viết khác nhau, chung chung là đồng âm khác nghĩa như chữ Cưu và chữ Cửu trong chương 9.

Yên chi trong son phấn viết là đọc là yan zhi

Yên chi trong núi Yên Chi viết là cũng đọc là yan zhi]

Ngụy Nhạc Thủy muốn viết cho các thiếu nữ xem mà khổ nỗi không tìm thấy giấy bút, Yến Yến vô cùng hào phóng chìa tay cho cô viết, Ngụy Nhạc Thủy vừa viết vừa giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!