Mùa đông năm nay thật lạnh.
Với người bệnh, mùa đông luôn là lúc mệt mỏi nhất.
Những người đang hấp hối mà chưa chết sẽ tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Bởi vì đã biết là không cứu được nên người đến thăm bệnh luôn hơi dè dặt, rõ ràng biết chỉ nói được vài lời an ủi sáo rỗng mà song phương vẫn phải khách sáo hỏi han.
Diệp Thanh Lan đến Mạnh gia đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc dì của nàng, Mạnh phu nhân còn khỏe mạnh, cũng là một trong những phu nhân nổi tiếng của thế gia kinh thành. Bà ấy là cháu dâu trưởng của Mạnh thượng thư, vinh quang biết nhường nào, chỉ bệnh tật vài năm mà đã thành ra thế này.
Phu quân của bà ấy đã sớm có sủng thiếp mới, con cũng sinh thêm mấy đứa. Song thân ở mẫu gia Lâm gia đều đã tạ thế, gia nghiệp do đứa con trai thứ kế thừa. Đôi bên cũng chỉ lui tới cho có lệ, nếu không đã chẳng đến nỗi vào lúc này rồi mà Lâm phu nhân cũng không tới, chỉ cử hai bà vú đến vấn an.
Lúc Diệp Thanh Lan đến nơi, trong thính đường bên ngoài chỉ có hai phu nhân hàn môn thường ngày được nhận ân huệ của Mạnh phu nhân và một ni cô trung niên tên Thiện Huệ thường đến giảng Phật pháp đang đứng đọc kinh bên ngoài, thấy nàng đến liền đồng loạt đứng lên.
Diệp Thanh Lan kiên nhẫn chào hỏi họ xong mới dẫn hai muội muội vào nhà chính. Nhà của Mạnh phu nhân được tách ra làm ba gian, một gian đãi khách bên ngoài, gian giữa để sinh hoạt hàng ngày. Trên giá thêu vẫn còn bày tấm thêu bách điệp xuyên hoa Mạnh phu nhân định theo cho Lăng Ba lúc mùa thu, thực sự khiến người ta xót lòng.
Trong phòng ngủ đầy mùi thuốc.
– Dì ạ.
Diệp Lăng Ba tiến lên trước, trong ba tỷ muội, cô là người thân với Mạnh phu nhân nhất. Mạnh phu nhân thấy cô đến vội gắng gượng ngồi dậy, mà cô gái đã nhanh chân quỳ trước bậc thang cạnh giường, hai dì cháu nắm tay nhau mà rơi nước mắt.
– Dì ơi.
Tiểu muội Yến Yến bật khóc, nha hoàn và bà vú bên cạnh vội dỗ dành. Nha hoàn hồi môn của Mạnh phu nhân họ Lâm, gả cho người trông xe Lâm Cửu. Lúc Mạnh phu nhân quản gia thì bà bên cạnh phụ giúp, mọi người đều gọi là Lâm nương tử.
– Các tiểu thư đừng đau lòng, phu nhân đã nói rồi, qua năm sẽ khá hơn… – Lâm nương tử vội khuyên nhủ.
Mạnh phu nhân đã gầy rộc người, cổ tay đeo vòng gầy đét như cành củi khô, mặt mũi tái mét. Ba tỷ muội đều đã chứng kiến cảnh mẫu thân qua đời, đến Yến Yến nhỏ nhất năm đó đã bảy, tám tuổi cũng ngơ ngác khóc theo, sao mà không nhận ra Mạnh phu nhân là đèn đã cạn dầu.
Diệp Thanh Lan từng trải, biết bây giờ không phải lúc khóc than nên nói với Lâm nương tử:
– Dì bệnh, có khóc cũng không khỏi được, Lăng Ba, muội dẫn Yến Yến ra ngoài đi, phiền vú Ngô trông chừng hai đứa nó một lát để ta tâm sự với dì.
Vú Ngô là bà vú già của Mạnh gia, thân tín của Mạnh lão thái quân, bây giờ lại trông chừng ở phòng của Mạnh phu nhân, trên danh nghĩa là chăm sóc Mạnh phu nhân thay lão thái quân chứ thật ra là giám thị.
Mạnh phu nhân gả đến đây hơn mười năm, dưới gối không có con, thiếp thất của Mạnh đại nhân lại có cả trai lẫn gái. Xưa nay thứ tử thứ nữ đều được ghi dưới danh nghĩa của chính thất, đồ cưới lại truyền nữ chứ không truyền nam. Ý của Mạnh gia hẳn là muốn giữ phần hồi môn của Mạnh phu nhân.
Nhưng nếu chỉ là của hồi môn cũng không khó thương lượng, cái khó là chuyện khác cơ. Nếu không ánh mắt của Mạnh phu nhân nhìn Diệp Thanh Lan sẽ không đầy mềm mỏng lại áy náy như thế, Diệp Thanh Lan cũng không đến muộn như vậy.
Mạnh phu nhân muốn gửi gắm.
Thiếp thất Mạnh gia khó đối phó, trong tay có không ít thủ đoạn, Mạnh đại nhân cũng là người nhu nhược. Mạnh phu nhân dù sao cũng là đích tiểu thư của Lâm gia, tính tình thông minh quyết đoán. Không ai ngờ bà lại đánh bài rút củi dưới đáy nồi, trong mấy tháng cuối đời, nhận nuôi một cô nhi nhỏ tuổi từ bên ngoại, nuôi dưỡng như con gái ruột.
Của hồi môn cho nữ không cho nam, bà ấy đã có con gái, theo lễ pháp, phần đồ cưới này không đến lượt tiểu thiếp Mạnh gia.
Nhưng lễ pháp là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Mạnh gia nhà cao cửa rộng, Mạnh lão thái quân quản gia, quan lộ của Mạnh đại nhân rộng mở, tiểu thiếp Tô thị vừa nhi nữ song toàn, vừa được yêu chiều, muốn mang phần hồi môn này khỏi Mạnh gia quả thật khó hơn lên trời.
Nên Mạnh phu cũng không ép nàng, chờ đám người hầu lui hết, bà kéo tay Diệp Thanh Lan chưa vội đề cập những chuyện khác, chỉ rơi nước mắt.
– Thanh Lan, là dì đã trì hoãn cháu.
– Dạ không, – Diệp Thanh Lan nắm tay bà, khẽ an ủi, – Sau khi mẫu thân cháu qua đời, cháu với hai muội muội tứ cố vô thân, nếu không nhờ dì chăm nom, sao chúng cháu có thể bình an trưởng thành được. Cháu cảm kích dì còn không kịp.
– Thanh Lan, cháu là đứa lương thiện, ăn nói làm việc đều nghĩ cho người khác. Mẫu thân cháu mất đã bảy năm, dì cũng bệnh suốt bảy năm, chẳng chăm sóc được các cháu ngày nào. Cháu vốn là đứa mạnh mẽ lại hiền lành, bảy năm qua không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở. Dì chỉ giận mình thân thể vô dụng, không thể chăm sóc cho các cháu, cuối cùng còn liên lụy đến cháu…
Mạnh phu nhân vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã.
– Tuy dì không tự tay chăm sóc chúng cháu, nhưng kinh thành này rộng lớn, dì khỏe mạnh bọn cháu cũng có chỗ dựa vào. Dì đừng nói những lời không may như vậy, chờ dì khỏe lại, mấy đứa chúng cháu còn cần dì chăm sóc đấy ạ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!