3.
Trời đã không còn sớm, trong mắt hoàng đế ẩn hiện chút mỏi mệt, nhưng vẫn không nổi giận, chỉ khẽ đáp một tiếng: Được.
Hoàng đế rời khỏi cung Vị Ương, cũng không đến tẩm cung của ba vị phi tần khác mà quay về tẩm điện của chính mình.
Ta bế tiểu hoàng tử, không khỏi sững sờ.
Trước khi tiểu hoàng tử chào đời, đích tỷ từng yêu thương đứa trẻ này đến mức không từ nào có thể diễn tả, tự tay may giày đầu hổ, mũ trẻ con, yếm nhỏ... Rõ ràng nàng đã chờ mong đứa bé này biết nhường nào.
Vậy mà ngày đứa bé ra đời, đích tỷ không hề nhìn nó lấy một cái, dường như... nàng vô cùng căm ghét đứa trẻ ấy. Ngay cả khi nhắm mắt xuôi tay, nàng cũng chưa từng liếc nhìn con lấy một lần.
Đích tỷ vốn là người có khí phách, là đích nữ của Tướng phủ, lại tài mạo song toàn, vang danh Kinh thành. Sở dĩ nàng lạnh nhạt với chính con ruột của mình, chỉ có một lý do duy nhất, đứa bé này... là nỗi nhục của nàng.
Cho nên...
Tại sao lại như thế?
Ánh mắt ta vụt sáng, như nghĩ ra điều gì đó. Từ nhỏ ta đã khác người, có thể dễ dàng cảm nhận cảm xúc của những người xung quanh, ngũ cảm của ta vô cùng nhạy bén. Cũng bởi vậy mà ta chưa từng nghi ngờ tình cảm chân thành của chủ mẫu.
Mỗi lần đến gần bà, ta đều cảm nhận được sự thương yêu, ân cần cùng trìu mến.
Đích tỷ đối với ta cũng như vậy. Nhưng trước đây, mỗi lần đến gần Hoàng đế, ta luôn cảm thấy bất an, không khoẻ. Mới vừa rồi uống rượu hợp cẩn cùng Hoàng đế, rõ ràng ta đã cảm nhận được dục vọng trong ánh mắt hắn.
Nếu thật lòng yêu thương đích tỷ của ta, sao hắn lại có thể có ý nghĩ không đứng đắn nào với muội muội của nàng?
Đích tỷ mới rời đi nửa năm...
Trong lòng ta đã có nghi ngờ, kết hợp với những manh mối điều tra trước đây, bước tiếp theo chỉ là từng bước xác minh.
Sáng sớm hôm sau, ta đến thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu thấy mặt mày ta vẫn còn đậm nét ngây thơ, ánh mắt đầy thâm ý, ban thưởng cho vài món trang sức ngọc ngà rồi mới thản nhiên nói:
"Hoàng hậu và đích tỷ quả thật có nhiều điểm giống nhau."
Lời Thái hậu vừa dứt, ba vị phi tần còn lại trong cung đều đưa mắt nhìn về phía ta, ánh nhìn mỗi người đều chứa đựng tâm tư khác nhau.
Ta không để lộ cảm xúc, chỉ nói:
"Thần thiếp là di nương của tiểu Hoàng tử, để thần thiếp chăm sóc là thích hợp nhất. Từ hôm nay trở đi, mong mẫu hậu yên tâm giao tiểu Hoàng tử cho thần thiếp. Dù là diện mạo hay tính cách, thần thiếp đều rất giống đích tỷ."
Thái hậu khẽ nhấp ngụm trà, không phản đối:
"Đã là ý của Hoàng đế để ngươi chăm sóc hoàng tử, ai gia tự nhiên không có ý kiến. Có điều, hậu cung cũng quá vắng vẻ, cũng đến lúc nên thêm người mới rồi."
Ta mỉm cười đồng ý:
"Mẫu hậu nói phải. Hoàng thượng đang tuổi tráng kiện, dưới gối lại chỉ có một vị Hoàng tử, đích thực nên sớm mở rộng hậu cung, để Hoàng thất sớm có thêm con cháu."
Trên đường trở về cung Vị Ương, ba vị phi tần còn lại cũng lặng lẽ theo sau ta. Cảnh trước mắt là vườn hoa rực rỡ khoe sắc. Đích tỷ mới rời đi chưa đầy nửa năm, người trong lòng nàng đã muốn chọn thêm nhiều nữ nhân vào cung.
Nếu được làm lại một lần nữa, liệu đích tỷ còn một lòng một dạ vì hoàng thượng nữa không?
Cũng chẳng trách đích tỷ si tình mà sai lầm. Trước kia, Hoàng đế quả thật là người chu toàn. Hắn từng tự tay vẽ chân mày cho đích tỷ, cũng từng cưỡi ngựa suốt đêm từ biên quan trở về Kinh thành chỉ để kịp trao tặng lễ sinh nhật.
Khi ấy, Hoàng đế một lòng sủng ái đích tỷ, trong mắt không chứa thêm người nào khác, duy chỉ có mình nàng mà thôi. Dưới lớp vỏ bọc của những lời thề nguyện ngọt ngào, mấy ai là nữ nhân mà lại không động lòng?
Vừa trở về cung Vị Ương, Lục Châu liền tức giận nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!