Chương 12: (Vô Đề)

Ta sai người lấy ra một viên thuốc, nói:

"Đây là thuốc hỗ trợ mang thai, chỉ cần ngươi thị tẩm thì sẽ có cơ hội mang thai. Nhưng đứa bé này... chưa chắc khỏe mạnh, không thể giữ lại."

Diêu Chiêu Dung từ nhỏ đã học cách nhìn sắc mặt người khác, nàng rất nhanh đã hiểu. Ta bảo nàng mang thai không phải để sinh hạ Hoàng tử mà dùng đứa bé như một thứ vũ khí.

Diêu Chiêu Dung,

"Thiếp thân đã hiểu! Thiếp thân nhất định sẽ làm tốt chuyện này."

Nàng quả thật xứng danh mỹ nhân có eo như rắn nước, khiến hoàng đế sủng hạnh ba ngày liên tiếp.

Một tháng rưỡi sau, Diêu Chiêu Dung đã thuận lợi mang thai. Hoàng đế đương nhiên rất vui mừng, nhà họ Diêu thế lực yếu, mẫu tộc không mạnh, Diêu Chiêu Dung muốn sinh bao nhiêu cũng được.

Ngay khi Hoàng đế đang mơ tưởng đến việc vui mừng có được long tự vào cuối năm thì thực tế đã cho hắn một cái tát. Khi Diêu Chiêu Dung đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên thì lại bị Ôn Tiệp Dư đẩy xuống hồ sen.

Khi được người vớt lên, đứa bé đã không còn.

Diêu Chiêu Dung khóc lóc cáo trạng Ôn Tiệp Dư,

"Hoàng thượng, chính Ôn Tiệp Dư đã đẩy thiếp xuống nước! Nàng ta còn nói... nàng ta mới là người được Hoàng thượng yêu thương nhất. Trong hậu cung này, ngoài nàng ta ra, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sinh được long tự. Xin Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!"

Khi ta đến nơi, cả người Ôn Tiệp Dư không ngừng run rẩy,

"Không... không phải như vậy... rõ ràng là nàng ta tự nhảy xuống!"

Tư Mã Yến cũng vội vã chạy đến, lúc này đương nhiên là muốn thêm dầu vào lửa.

"Ôn Tiệp Dư, ngươi là kẻ hèn hạ! Ngươi hại c.h.ế. t con của bản cung, đến giờ lại hại Diêu Chiêu Dung sảy thai, ngươi thật độc ác! Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới xứng sinh con cho Bệ hạ sao?!"

Tư Mã Yến cũng quỳ xuống,

"Xin Hoàng thượng trừng trị ả ác phụ này!"

Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống. Ôn Tiệp Dư là người mà hắn một lòng yêu thương từ thuở thiếu thời, trong bụng nàng còn mang huyết mạch của hắn. Lẽ ra hắn phải vô cùng trân trọng nàng.

Nhưng nhìn Diêu Chiêu Dung đang không ngừng chảy m.á. u dưới bụng, lại nhìn Tư Mã Yến vừa mới mất con, Hoàng đế không còn dành ánh mắt tốt đẹp nào cho Ôn Tiệp Dư nữa.

Hoàng đế tự mình bế Diêu Chiêu Dung, rất nhanh đã rời đi

Trong lòng ta cười nhạt.

Rất tốt!

Giữa đôi uyên ương này đã có một vết rạn nứt lớn.

Ngày hôm đó, Ôn Tiệp Dư lại bị hạ lệnh cấm túc.

18.

Ta đến thăm Diêu Chiêu Dung, mang theo cho nàng loại thuốc bổ tốt nhất.

"Thái y nói chỉ cần dưỡng bệnh một thời gian, ngươi sẽ hồi phục. Sau này muốn có con cũng không phải chuyện khó. Bổn cung nhất định sẽ giúp ngươi sinh hạ long tự."

Diêu gia thấp cổ bé họng, đứa con của Diêu Chiêu Dung sẽ không đe dọa đến ngôi vị Hoàng đế. Ta dĩ nhiên sẽ không keo kiệt đến mức không cho phép Diêu Chiêu Dung làm mẹ.

Diêu Chiêu Dung định dậy để cảm tạ nhưng ta đã ngăn lại.

"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, vinh hoa phú quý vẫn còn ở phía sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!