16.
Một ngày nọ, Tiểu Lâm Tử bên cạnh Hoàng đế đến gặp ta. Hắn đến để chuyển lời. Tiểu Lâm Tử vốn là tai mắt của Tướng phủ, trước tiên hắn nở nụ cười cung kính, sau đó nói:
"Hoàng hậu nương nương, không lâu trước đây Ôn Tiệp Dư đã va chạm với Đức phi, hiện giờ nàng ta đang bị phạt quỳ tại Hoa Dương Môn. Hoàng thượng nói, chuyện hậu cung này vẫn phải để nương nương người xử lý mới được."
Ta không khỏi cười lạnh trong lòng.
Ý của hoàng đế là, bảo ta đi cứu Ôn Tiệp Dư. Hắn không muốn dính dáng vào, cũng không muốn đắc tội với gia tộc Tư Mã nhưng lại muốn bảo vệ Ôn Tiệp Dư. Như vậy, chỉ có thể phái ta đi làm người hoà giải. Nhưng một khi ta ra tay, chắc chắn sẽ đắc tội với Tư Mã Yến.
Hoàng đế đúng là biết cách đào hố cho ta. Ép ta dù không muốn cũng phải đi.
Ta chậm rãi uống mấy ngụm trà hoa rồi mới đứng dậy đi đến Hoa Dương Môn. Mặt trời gay gắt, Ôn Tiệp Dư đang quỳ trên những viên đá, nàng mặc một bộ váy màu hồng trắng, búi tóc mây, cả người toát lên khí chất tiên tử. Nhìn kỹ mới thấy, trên mặt nàng còn in hắn dấu tay.
Quả nhiên, Tư Mã Yến không phải là người dễ đối phó.
Có thanh đao Tư Mã Yến này, nàng ta lúc nào cũng tìm cách chèn ép Ôn Tiệp Dư. Ta cũng phần nào cảm thấy yên tâm. Ta đứng từ trên cao nhìn xuống Ôn Tiệp Dư, trong đầu lại nhớ đến a tỷ đáng thương của mình.
Từ đầu đến cuối, a tỷ chỉ là con cờ bị hoàng đế và Ôn Tiệp Dư lợi dụng.
A tỷ của ta c.h.ế. t thảm như vậy, cớ gì bọn họ lại có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý như vậy?!
Ta im lặng một lát rồi cố ý dò hỏi cung nữ về nguyên do, sau đó mới cho Ôn Tiệp Dư đứng dậy. Ôn Tiệp Dư cúi đầu nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng sự căm hận và khinh bỉ trong mắt nàng. Nàng hận ta chiếm lấy ngôi vị Hoàng hậu. Nàng cũng hận a tỷ của ta.
Ta lạnh lùng mở miệng:
"Trở về nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cũng đang mang long tự. Dạo này đừng gặp Hoàng thượng nữa, kẻo lại chọc cho Đức phi không vui. Bổn cung sẽ để phủ Nội Vụ thu lại lục đầu bài của ngươi."
Ý ta là nàng không cần phải hầu hạ Hoàng đế nữa.
Ôn Tiệp Dư mím môi, đầu ngón tay siết chặt khăn tay nhưng chỉ có thể đáp lại một cách ngoan ngoãn:
"Vâng, Hoàng hậu nương nương, thiếp thân lĩnh chỉ."
Nàng ta không cam lòng, chắc chắn cũng đang nghĩ đến việc nhẫn nhục chịu đựng. Sau khi Ôn Tiệp Dư rời đi, Đức phi tìm đến ta.
Nàng ta khí thế hung hãn, luôn coi thường người khác, lại lớn tuổi hơn ta, càng không coi ta là Hoàng hậu, sau khi ngồi xuống, đôi mắt phượng khẽ liếc, nói:
"Hoàng hậu, người thật sự không nên quản chuyện bao đồng. Người đã biết, Ôn Tiệp Dư chính là Nhị hoàng tử phi. Ả và Hoàng thượng chắc chắn đã sớm có mối quan hệ mờ ám. Ả ta cướp trượng phu của a tỷ người. Tại sao người phải bảo vệ ả?!"
"Người người trên phố đều đang đồn đại rằng, Hoàng đế đã sớm si mê tẩu tẩu. Nếu Ôn Tiệp Dư sinh được long tự, chúng ta còn có ngày lành nữa sao?!"
"Ả ta đã hại con của ta, ta không thể tha thứ cho ả!"
Tư Mã Yến lại nổi cơn thịnh nộ.
Ta giả vờ u oán,
"Đức phi, không giấu gì ngươi, Hoàng hậu ta cũng như đi trên tầng băng mỏng. Người trong lòng Hoàng thượng là ai cũng đã rõ ràng. Vừa rồi, chính là Hoàng thượng sai người bảo bổn cung đi gặp Ôn Tiệp Dư."
Ta chỉ nói đến đó, càng làm dấy lên sự thù hận của Tư Mã Yến đối với Ôn Tiệp Dư. Sắc mặt Tư Mã Yến khó coi, vội vàng rời khỏi cung Vị Ương.
Có lẽ, Tư Mã Yến cũng sẽ dần dần thống hận Hoàng đế.
17.
Hoàng đế đã bảo vệ Ôn Tiệp Dư rất tốt. Nhưng ta rất nhanh lại tìm được cơ hội.
Diêu Chiêu Dung đã tìm đến trước mặt ta, quỳ xuống cầu xin ta cứu mẫu thân đẻ của nàng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!